Tất nhiên trên báo sẽ có địa chỉ của cửa hàng nhưng cô cảm thấy Lý Mỹ Ngọc sẽ không lặn lội đến đây tìm cô, suy cho cùng thì lần trước bà ta đã bị giam ba ngày ở đồn công an. Nhưng điều Giang Nguyệt Vi không ngờ đến là Trần Hồng Yến lại vứt bỏ con đẻ, bỏ trốn theo người đàn ông khác.
Hồi còn muốn kết thông gia với nhà họ Trần, Giang Nguyệt Vi cảm thấy người như Trần Hồng Yến không ổn chút nào, cô ta không chịu được khổ, song Lý Mỹ Ngọc lại cảm thấy ổn. Bà ta thấy Trần Hồng Yến biết Giang Tinh Quốc là một tên què còn bằng lòng cưới anh ta, chứng tỏ cô ta cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn mượn cớ mắng mỏ Giang Nguyệt Vi, chửi cô không muốn cưới Hà Hiểu Phong nên mới nói xấu Trần Hồng Yến, chửi cô không muốn Giang Tinh Quốc được kết hôn, vân vân.
Khi đó Lý Mỹ Ngọc không ngờ Trần Hồng Yến đồng ý cưới Giang Tinh Quốc chẳng qua là nhắm tới phần sính lễ. Mọi chuyện ra nông nỗi này hết thảy là do quyết định lúc trước của bà ta.
Giang Nguyệt Vi không muốn bận tâm đến những chuyện đó. Tuy buổi phỏng vấn đã kết thúc nhưng cô còn bận học hành, còn bận chăm hai đứa nhỏ. Trước đó bọn họ chưa tổ chức tiệc đầy tháng cho hai đứa nhỏ, tiệc mừng trăm ngày cũng chưa có, bây giờ hai đứa nhỏ đã sắp một tuổi, cô nhất định phải tổ chức tiệc mừng lần này một cách linh đình.
Những ngày sau đó, ngoại trừ lúc học tập, cô dành toàn bộ thời gian còn lại để chuẩn bị chuyện này, nhân tiện nhờ Mã Ái Vân để ý xem Lý Mỹ Ngọc có mò đến không. Ấy thế mà không ngờ vài ngày sau, Lý Mỹ Ngọc không mò đến nhưng bác gái Cả đáng ghét của Hứa Văn Thiến lại gõ cửa.
Lúc Lữ Chiêu Đệ và Hứa Ba tìm đến nơi cũng là lúc Giang Nguyệt Vi đang đối chiếu sổ sách trong cửa hàng cũ. Vốn dĩ cô không ngờ hai người bọn họ lại đến đây hỏi cô địa chỉ của Hứa Văn Thiến, tất nhiên cô sẽ không tiết lộ điều này, chỉ nhìn bọn họ và đáp: “Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có ai tên là Hứa Văn Thiến.”
Lữ Chiêu Đệ nghe thấy thế thì lập tức lấy tờ báo ra, chỉ vào tấm ảnh trên tờ báo mà nói với Giang Nguyệt Vi rằng: “Sao lại không có được, ở đây còn có ảnh chụp các người, chắc chắn Hứa Văn Thiến nhà chúng tôi làm việc ở đây.”
Thấy bà ta dí ngón tay vào tấm ảnh, hận không thể chọc một cái lỗ trên đó, Giang Nguyệt Vi hơi nhướng mày, may mà báo chí không viết rõ địa chỉ trường học bên cửa hàng mới, nếu không bọn họ sẽ tìm được Hứa Văn Thiến thật: “Mấy hôm trước cô bé đã nghỉ việc ở đây rồi, các người đi chỗ khác tìm đi.”
Vừa nghe nói Hứa Văn Thiến không làm việc ở đây nữa, Lữ Chiêu Đệ trợn trừng mắt, giọng điệu the thé hơn lúc trước: “Không thể nào, mấy hôm trước con bé còn hớn hở lên báo cùng các người, sao có thể vài hôm sau đã nghỉ việc. Cô định lừa ai?”
Hứa Ba cũng hùa theo: “Đúng vậy, rõ ràng tấm ảnh mới được chụp cách đây vài hôm, con bé còn cười vui vẻ như vậy, sao con bé có thể bỏ đi được?”
Bây giờ hơi muộn nên trong cửa hàng không có khách khứa, Giang Nguyệt Vi cũng không ngại lớn tiếng: “Tôi lừa bà làm gì? Vậy bây giờ bà tìm đi, tìm xem trong cửa hàng của chúng tôi có Hứa Văn Thiến không?”
Diện tích của cửa hàng chỉ có ngần ấy, đứng bên ngoài, nhìn xuyên qua lớp cửa kính trong suốt cũng có thể thấy được khung cảnh bên trong phòng bếp. Tất nhiên Lữ Chiêu Đệ không tìm thấy bóng dáng Hứa Văn Thiến, nếu không bà ta mất công hỏi làm gì?
Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ không biết quan hệ giữa Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa, nhưng bọn họ cảm thấy Giang Nguyệt Vi bây giờ giống hệt như Tưởng Chính Hoa trước đây, cố tình che giấu cho Hứa Văn Thiến.
Người thành phố là vậy đấy, chỉ giỏi lừa lọc gian dối. Lữ Chiêu Đệ cả giận: “Cô giấu con bé đi rồi thì chúng tôi tìm thấy kiểu gì?”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì nhíu mày: “Con bé đã là người lớn rồi, làm sao tôi giấu con bé được?”
Hứa Ba lập tức chỉ vào tầng trên, nói: “Chúng tôi muốn lên tầng trên kiểm tra, chắc chắn con bé ở tầng trên.”
Giang Nguyệt Vi chưa kịp đáp lại thì Tống Hồng Tinh đã hằm hè xách dao, nhìn chòng chọc hai người phía trước với vẻ dữ dằn: “Tầng trên là chỗ ngủ của tôi và bà xã nhà tôi, tại sao phải cho các ngời kiểm tra? Các người là cái thá gì, muốn tìm người thì đến đồn công an trình báo, đến cửa hàng của chúng tôi ăn vạ có phải là muốn đánh nhau đúng không?”
Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ nhìn con d.a.o sáng loáng trong tay người đàn ông, trông có vẻ rất sắc bén. Bọn họ lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của anh ta, mắt họ trợn to, hơi bối rối.
Lữ Chiêu Đệ dịu giọng đi: “Làm... làm gì đấy? Chúng tôi chỉ hỏi địa chỉ của con gái thôi, cậu hung dữ như vậy làm gì?”
Tống Hồng Tinh không có lòng dạ nào kiên nhẫn giải thích với bọn họ như Giang Nguyệt Vi: “Lỗ tai các người điếc à? Bà chủ của chúng tôi vừa nói con các người không có ở đây, các người không nghe thấy hả? Có phải muốn ông đây gào mấy tiếng thì các người mới chịu đi đúng không?”
Anh ta nói xong lập tức vứt d.a.o sang bên cạnh, chỉ vào bọn họ rồi quát “Cút”. Con d.a.o rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng leng keng khiến Lữ Chiêu Đệ sợ đến mức lập tức kéo Hứa Ba lùi về phía sau vài bước.
Bọn họ cảm thấy Giang Nguyệt Vi làm vậy chứng tỏ có điều giấu giếm, nếu không tại sao không cho bọn họ tìm Hứa Văn Thiến. Có điều bây giờ bọn họ đang ở nhà của người khác, rõ ràng đang ở thế yếu: “Đi thì đi, các người có thể giấu con bé một ngày, nhưng tôi không tin các người có thể giấu nó cả đời, chẳng lẽ giấu đến lúc con bé quá lứa lỡ thì?”
Nói rồi bọn họ hiên ngang bước ra ngoài.
Lữ Chiêu Đệ bị Hứa Văn Thiến chọc giận đến mức tức gần chết. Con bé này, mỗi lần con bé gọi điện về đều không cho bọn họ nhận điện thoại, chỉ nói chuyện với bí thư chi bộ rồi nhờ bí thư chuyển lời đến bọn họ. Ngay cả Tết năm nay, con bé cũng không về, rõ ràng đang cố tình né tránh bọn họ. Chắc chắn con bé vẫn đang làm việc ở đây, có lẽ hôm nay bọn họ xui xẻo không gặp được, dám cá rằng ngày mai con bé sẽ đến làm, nếu ngày mai không đến thì ngày kia đến. Nói tóm lại, chắc chắn mấy hôm tới bọn họ sẽ canh chừng ở đây.
Đã hơn nửa năm trôi qua mà bọn họ vẫn chưa tìm được con bé, không biết con bé đã tiêu hết số tiền kia chưa. Nếu quả thật con bé đã tiêu hết thì đúng là khốn nạn!
Giang Nguyệt Vi nhìn hai người đi hẳn mới ngoảnh đầu lại dặn dò Tống Hồng Tinh và Trương Lệ Mai, sau đó lập tức về nhà. Ở cửa hàng mới không có điện thoại nên bây giờ không thể gọi điện cho Hứa Văn Thiến, tạm thời chỉ có thể chờ.
Buổi tối Tưởng Chính Hoa về nhà, cô lập tức kể lại sự việc ban ngày cho anh nghe. Tưởng Chính Hoa suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Đã hơn nửa năm trôi qua, ngày mai em trò chuyện với cô bé, hỏi xem ý kiến cô bé như nào thì chúng ta mới dễ bề giải quyết.”
Giang Nguyệt Vi gật đầu đáp lại. Hôm sau, sau khi học xong tiết học buổi sáng cô mới đến cửa hàng. Bây giờ đang là giữa trưa nên trong tiệm có không ít khách, cô gọi Hứa Văn Thiến lên tầng hai, kể lại sự việc ngày hôm qua cho cô bé nghe rồi hỏi: “Em định giải quyết việc này như nào?”
Hứa Văn Thiến không ngờ Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ còn đọc báo, chỉ trách lúc ấy cô bé muốn chụp ảnh quá, nếu không đã không ra cơ sự này. Có điều bọn họ đã tìm đến tận nơi, cô bé hối hận cũng vô dụng: “Em không thèm gặp bọn họ đâu. Nếu bọn họ còn đến nữa, chị đuổi họ đi giúp em, nói chung là em không muốn gặp họ.”