Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 196

Giang Nguyệt Vi biết cô bé sẽ trả lời như vậy, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nếu mẹ ruột của em cũng đến thì sao?”

Hứa Văn Thiến sửng sốt, đã lâu rồi không có ai nhắc đến từ “mẹ” với cô bé khiến cô bé suýt nữa quên mất mình có một người mẹ ruột: “Bà ta... bà ta cũng đến ư?”

Giang Nguyệt Vi không biết người phụ nữ ấy có đến hay không, nhưng Hứa Ba có thể tìm đến được chỗ này, nếu người phụ nữ ấy muốn thì có lẽ cũng sẽ tìm được: “Chị giả sử thôi, nếu bà ta đến thì em có muốn chị nói ra em ở đây không?”

Hứa Văn Thiến mím môi, đôi tay xoắn lại ở trước n.g.ự.c một cách bất an. Cô bé im lặng một lúc mới nói: “Bà ta sẽ không đến đâu.”

Nếu bà ta muốn đến thì trước kia sẽ không vứt bỏ cô bé và anh trai để bỏ trốn. Mấy năm nay bà ta mặc kệ bọn họ, ngay cả điện thoại cũng hiếm khi gọi về. Nếu bà ta thật sự đến thì mục đích cũng giống bên Hứa Ba mà thôi.

Qua một lúc, cô bé lại bổ sung thêm: “Nếu bà ta đến thì chị cũng đừng nói.”

Giang Nguyệt Vi thấy cô bé trả lời như vậy mà xót xa thay cho cô bé. Cô không muốn nói thêm nhiều nữa: “Được, chị biết rồi, chị sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì.”

Giang Nguyệt Vi nói rồi rời đi. Sau khi tan học, cô về thẳng nhà, cô tin tưởng nếu hai người Hứa Ba còn đến cửa hàng bọn họ thì chắc Tống Hồng Tinh có thể tự xử lý được. Thế nên mấy hôm sau cô không tới cửa hàng, đến cuối tuần, sáng sớm cô đến cửa hàng đối chiếu sổ sách. Vừa mới đến nơi, Trương Lệ Mai đã nói với cô: “Cô không biết đâu, mấy hôm nay ngày nào bọn họ cũng đến, cả ngày cứ ngồi xổm trước tiệm.”

Giang Nguyệt Vi: “Bọn họ có gây sự không?”

Trương Lệ Mai lắc đầu: “Bọn họ không dám gây sự, chỉ lấy ghế con ngồi ở đó, nom hệt như bảo vệ canh cửa, đoán chừng hôm nay họ sẽ tới nữa đấy.”

Mấy hôm nay, hai người kia một mực ngồi canh chừng ở bên ngoài, có điều bọn họ không gây sự nên Tống Hồng Tinh cũng không biết phải làm sao. Cơ mà ngày nào bọn họ cũng ngồi ở cửa như vậy khiến người khác rất bực mình, thế là anh ta hỏi Giang Nguyệt Vi: “Chi bằng chúng ta mời công an đến đuổi họ đi, họ làm vậy ảnh hưởng đến chúng ta quá.”

Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Được, nếu lát nữa bọn họ còn đến thì anh gọi điện thoại cho công an.”

Cô vừa dứt lời, Trương Lệ Mai lập tức nói: “Họ đến rồi kìa.”

Giang Nguyệt Vi quay đầu lại, nhìn lướt qua cũng có thể thấy bóng dáng hai người kia đi từ đằng xa đến. Lần này, đi cùng bọn họ còn có một người phụ nữ có ngoại hình rất giống Hứa Văn Thiến, Giang Nguyệt Vi không cần đoán cũng biết bà ta là ai. Không ngờ hôm trước cô chỉ nghĩ bừa mà ba người này quả thật cùng nhau đến.

Tống Hồng Tinh đưa mắt nhìn Giang Nguyệt Vi, thấy cô gật đầu thì lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.

Hứa Ba nhìn thấy người đàn ông hằm hằm đi ra từ phòng bếp thì nói ngay: “Anh định làm gì, chúng tôi không đến gây sự, chúng tôi...”

Ai ngờ ông ta còn chưa dứt lời thì người đàn ông kia đã đi lướt qua mình, chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta.

Hứa Ba sợ bóng sợ gió, ngập ngừng một lát rồi dẫn theo hai người phụ nữ, đi một mạch đến trước mặt Giang Nguyệt Vi. Hôm nay ông ta không muốn đôi co với Giang Nguyệt Vi, nhìn Ngô Thải Niên rồi nói: “Đích thân bà hỏi đi, nói chung tôi và chị dâu của bà không có cách nào giúp bà.”

Ngô Thải Niên nhìn Giang Nguyệt Vi, quả nhiên cô là một người phụ nữ xinh đẹp, giống hệt trong tấm ảnh trên tờ báo. Ấy nhưng tại sao người phụ xinh đẹp như này có thể thốt ra những lời chướng tai cỡ vậy chứ?

Bà ta do dự một lúc rồi mới mở miệng, giọng điệu hơi lấy lòng: “Đồng chí Giang, tôi là mẹ ruột của Hứa Văn Thiến. Đã hơn nửa năm mà con bé chưa về nhà lần nào.

Tôi biết con bé đang làm việc ở cửa hàng cửa cô nên làm phiền cô có thể nói cho tôi biết địa chỉ hiện tại của con bé được không?”

Giang Nguyệt Vi dửng dưng nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Chị dâu bà chưa nói cho bà à? Tôi đã nói Hứa Văn Thiến không làm việc ở chỗ tôi nữa rồi.”

Tất nhiên Ngô Thải Niên biết chuyện này nhưng hai người Hứa Ba một mực khẳng định là Giang Nguyệt Vi giấu Hứa Văn Thiến đi, cô bé mang theo khoản tiền trợ cấp lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cô bé bị người khác lừa mất: “Tôi thật sự rất lo lắng cho con bé. Chúng tôi chỉ muốn biết hiện tại con bé có an toàn hay không. Tôi đoán chắc chắn quan hệ giữa con bé và cô rất thân thiết, vậy nên mong cô nói cho tôi biết đi.”

Giang Nguyệt Vi nghe bà ta nói vậy, thản nhiên nói: “Bà tái giá đã nhiều năm, mặc kệ con đẻ của mình, đến làm mẹ kế cho con của người ta, chăm sóc con người ta, để con người ta gọi bà là mẹ. Ấy thế mà bây giờ bà còn mặt dày nói lo lắng cho con bé, tôi cảm thấy bẽ mặt thay cho bà!”

Cô đáp trả như vậy khiến Lữ Chiêu Đệ nổi nóng: “Sao cô dám mắng chửi người khác như vậy?”

Ánh mắt Giang Nguyệt Vi hiện lên sự lạnh lẽo: “Tôi mắng các người là còn nhẹ, đợi lát nữa công an đến, các người cứ chờ bị bắt về đồn đi.”

Lữ Chiêu Đệ im bặt, nhìn lướt qua sau lưng không thấy ai: “Các cô nói vậy là có ý gì? Công an đến làm gì?”

Giang Nguyệt Vi không trả lời, Trương Lệ Mai cười nói: “Có ý gì à? Ban nãy chồng tôi ra ngoài là để gọi điện thoại cho công an đấy. Nếu các người còn không đi thì lát nữa công an sẽ đến gô cổ tất cả các người lại. Ngày nào cũng mò đến cửa hàng của chúng tôi, phiền muốn chết.”

Bấy giờ Hứa Ba mới hiểu tại sao ban nãy người què kia đi ra ngoài, hóa ra là đi gọi điện báo công an. Ông ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Các người thật độc ác, chúng tôi chỉ đến tìm con thôi mà các người đòi báo công an?”

Giang Nguyệt Vi cười khẩy, nói: ‘Đúng vậy, thế nên sau này các người đừng đến cửa hàng quấy rầy chúng tôi nữa. Tôi không biết Hứa Văn Thiến đi đâu, nếu các người muốn tìm cô bé thì báo công an để họ tìm giúp cho. Nếu các người còn đến quấy rầy cửa hàng của tôi nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Hứa Ba: “Cô...”

Bọn họ đợi ở đây mấy ngày liên tiếp nhưng không gặp được Hứa Văn Thiến để đưa cô bé về, không còn cách nào khác mới đi tìm Ngô Thải Niên. Bọn họ cứ tưởng nếu mẹ ruột của Hứa Văn Thiến đến thì có lẽ Giang Nguyệt Vi sẽ hòa nhã hơn, ai ngờ người ta càng không thèm đếm xỉa đến họ.

Hiện tại Ngô Thải Niên không vui vẻ gì cho cam, song vẫn cố kiềm chế cảm xúc, nói: “Đồng chí Giang, cô nhất định phải làm vậy sao? Chúng tôi chỉ muốn biết hiện tại Văn Thiến như nào, nói cho cùng con bé cũng là con gái ruột của tôi, chẳng lẽ tôi có thể hại con bé sao?”

Giang Nguyệt Vi nhìn bà ta, nhếch môi cười chế giễu: “Ai biết trước được? Cứ cho bà thật sự muốn hại con bé thì tôi cũng không thể lường trước được, thế nên tôi không biết thì là không biết, bà có hỏi nữa tôi cũng không biết.”

Nói rồi cô nhìn Tống Hồng Tinh đi vào từ bên ngoài, nói: “Đóng cửa tiệm lại, đợi lát nữa công an đến mới mở cửa.”

Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ nghe vậy thì vô cùng lúng túng. Bọn họ chỉ ngồi trước cửa tiệm đợi Hứa Văn Thiến mấy hôm thôi, không hề gây rối, nếu lát nữa công an đến thật thì bọn họ cũng không biết giải thích như nào.

Suy cho cùng Ngô Thải Niên đã lấy chồng thành phố nhiều năm nên biết chừng mực, không làm to chuyện hơn: “Được, các người đừng gọi công an đến, chúng tôi đi.”

Dứt lời, bà ta lấy giấy bút trong túi xách của mình ra, ghi địa chỉ và một dãy số: “Nếu con bé đến tìm cô, làm phiền cô chuyển tờ giấy này cho con bé được không?”

Bình Luận (0)
Comment