Giang Nguyệt Vi không nhận lấy tờ giấy mà bà ta đưa cho. Bàn tay Ngô Thải Niên giơ giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng đành đặt tờ giấy lên mặt bàn bên cạnh cô, sau đó gọi hai người kia rời đi.
Đám người kia đi rồi, Giang Nguyệt Vi liếc mắt qua tờ giấy, địa chỉ được ghi trên trang giấy cách chỗ này rất xa, có vẻ như đó là khu đại viện của chính phủ gì đó. Bà ta được hưởng thụ cuộc sống sung túc như vậy, chẳng trách sau khi tái giá chẳng đoái hoài đến Hứa Văn Thiến.
Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày, cầm tờ giấy lên, định vứt đi nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô giữ lại nó. Ngày mai sau khi tan học, cô sẽ đưa tờ giấy này cho Hứa Văn Thiến.
Hứa Văn Thiến nhìn tờ giấy thật lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, coi bộ có vẻ rất do dự. Một lúc lâu sau, cô bé đứng dậy đi vào phòng bếp, vứt tờ giấy vào bếp lửa.
Giang Nguyệt Vi không ngờ cô bé quả quyết đốt luôn tờ giấy. Biết cô bé vẫn còn oán trách Ngô Thải Niên, Giang Nguyệt Vi cũng không nói thêm. Mấy ngày liên tiếp sau đó, ba người kia không bén mảng đến cửa hàng.
Chẳng mấy chốc thời gian đã bước sang giữa tháng năm, càng ngày càng gần dấu mốc một tuổi của các con. Giang Nguyệt Vi đã sắp xếp công việc ở cửa hàng xong xuôi, nhân lúc không có tiết học, cô lại ghé qua cửa hàng, lên thực đơn cùng mọi người ở đó.
Buổi tối về đến nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai đứa nhóc vịn người khác, tập đi trong phòng khách, cô tỉm tủm cất tiếng chào. Hai đứa nhóc thấy cô về, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười rạng rỡ, sau đó, em gái buông xe tập đi ra, chập chững đi về phía cô.
Giang Nguyệt Vi ngỡ ngàng, định tiến lên nhưng lại khựng lại, con gái cô biết đi rồi ư?
Vạn Tú Trân đứng bên cạnh ngạc nhiên kêu lên: “Hôm nay tôi dắt tụi nhỏ luyện tập cả buổi mà vẫn chưa biết đi, không ngờ cô vừa về mà bé gái đã lập tức đi đến chỗ cô.”
Giang Nguyệt Vi cười: “Vậy chứng tỏ tôi về nhà đúng lúc.”
Có điều cô bé chỉ mới chập chững biết đi, chưa bước đến trước mặt Giang Nguyệt Vi thì cô bé đã loạng choạng suýt ngã. Giang Nguyệt Vi lập tức tiến lên đỡ cô bé, bất ngờ hôn con hai lần: “Chao ôi, cục cưng giỏi quá.”
Cô bé không hề sợ hãi, thậm chí còn bật cười khanh khách. Giang Nguyệt Vi đỡ cô bé, chỉ vào Vạn Tú Trân đứng ở phía đối diện, nói với con rằng: “Con đi đến chỗ dì được không?”
Vạn Tú Trân nghe thấy thế, nhanh nhẹn duỗi tay về phía cô bé: “Mau đến đây đi, đến chỗ dì này.”
Bây giờ cô bé đang rất hưng phấn, thấy động tác của Vạn Tú Trân, cô bé lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Giang Nguyệt Vi, chầm chậm đi về phía Vạn Tú Trân. Chặng đường một lần đi một lần về này tuy không dài nhưng đã đủ chứng minh là cô bé biết đi rồi.
Giang Nguyệt Vi đang vui mừng khôn xiết thì nghe thấy bé trai ở bên cạnh bi bô “ê a”, cô ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy con trai vẫn đang vịn xe tập đi. Cô nở nụ cười, vươn tay về phía cậu: “Ngạn Ngạn, con tự đi đến đây nào.”
Dường như Tưởng Thanh Ngạn nghe hiểu những lời mẹ nói, cậu không muốn vịn nữa, có điều lại không dám buông tay. Cậu sốt ruột đến mức kêu lên liên tục, thấy mình không tự đi được thì lập tức bĩu môi muốn khóc.
Vạn Tú Trân cười nói: “Anh trai vẫn chưa biết đi, tập thêm mấy ngày nữa là được.”
Giang Nguyệt Vi vội vàng đi tới, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Con nghe thấy chưa? Ngạn Ngạn con phải cố lên nha, chỉ mấy hôm nữa thôi là chúng ta biết đi rồi.”
Buổi tối Tưởng Chính Hoa về nhà, Giang Nguyệt Vi lập tức kể cho anh về chuyện con gái biết đi. Người đàn ông vui mừng đến nỗi bế con gái ra để cô bé đi thử, quả nhiên là cô bé biết đi thật. Anh lại cho con trai thử đi một mình, có điều ban ngày cậu bé vẫn chưa dám buông tay người lớn ra.
Tưởng Chính Hoa hơi nhíu mày, lừ mắt với cậu nhóc trước mặt: “Chẳng phải con bướng bỉnh lắm mà? Bướng như vậy mà vẫn chưa biết đi?”
Giang Nguyệt Vi đánh yêu người đàn ông: “Anh sốt ruột làm gì, không có đứa nhỏ nào giống nhau cả, anh cứ để con thuận theo tự nhiên là được.”
Tưởng Chính Hoa cụp mắt nhìn Giang Nguyệt Vi: “Không được, em gái biết đi rồi, thằng bé còn là anh nữa. Em cứ để anh dạy dỗ thằng nhóc này, anh đảm bảo chỉ cần ba buổi tối, anh sẽ dạy cho con biết đi.”
Giang Nguyệt Vi nhướng mày, cười: “Hay là thôi đi, lần trước anh nói muốn dạy các con lật người, dạy mấy ngày mà có được đâu, cuối cùng vẫn là các con tự biết lật đấy thôi.”
Tưởng Chính Hoa nghe cô nói xong thì hừ một tiếng. Anh không tin, anh tham gia quân đội mười mấy năm, đã dạy không biết bao bộ đội, chẳng hiểu sao đến lúc dạy dỗ thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này thì không được kết quả gì. Chẳng lẽ ngay cả một đứa nhỏ một tuổi mà anh cũng không dạy được?
Anh không tin ma quỷ, thế nên mấy buổi tối tiếp theo, sau khi cơm nước xong xuôi, anh dẫn con trai lòng vòng trong phòng khách cả buổi. Nhưng hình như đứa nhỏ sợ quá nên bám riết lấy xe tập đi, không dám buông tay.
Sau đó anh kiên quyết cất xe tập, cầm tay thằng bé đi tới đi lui. Anh canh chuẩn thời cơ, thình lình buông tay ra, thằng nhóc đực mặt ra, đứng chôn chân tại chỗ, cứ liên tục kêu “ê a ê a”, sững sờ đến nỗi không dám bước đi.
Luyện tập những ba buổi tối liên tiếp nhưng không được thành quả gì, thậm chí đứa nhỏ hễ nhìn thấy anh là sợ c.h.ế.t khiếp...
Tưởng Chính Hoa thật sự buồn nẫu ruột vì đứa con trai, chỉ sợ nếu anh và thằng bé còn luyện tập với nhau nữa thì tình cha con rạn nứt từ đây, thế là đành bỏ cuộc.
Đến ngày hai mươi tháng năm, hai đứa nhỏ đều chính thức tròn một tuổi. Hôm nay là thứ ba, là ngày đi học, đi làm nên bọn họ quyết định bắt đầu bữa tiệc vào sau mười giờ. Có điều mới tám giờ, Giang Nguyệt Vi đã bắt tay vào làm.
Bởi vì bọn họ mời không ít người tham dự bữa tiệc mừng một tuổi này. Bên cô không có nhiều khách khứa, chỉ mời mấy người bạn học tương đối thân thiết đến dự, còn lại chủ yếu là người quen trong quân đội của Tưởng Chính Hoa.
Mọi người trong đoàn, trong doanh trại đều đến, cô phải trang điểm lịch sự hơn. Cô đứng trước tủ quần áo, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi phối với một chiếc chân váy đỏ sậm, đây là phong cách ăn mặc khá thịnh hành lúc bấy giờ.
Người đàn ông nhìn thấy, lập tức hỏi: “Em mặc như vậy thì anh mặc gì mới hợp?”
Giang Nguyệt Vi ngoảnh đầu lại nhìn anh, dáng người anh cao ráo, cơ bắp rắn chắc, cặp chân dài miên man, thật ra anh mặc gì cũng đẹp: “Để em nghĩ xem.”
Giang Nguyệt Vi muốn anh mặc tây trang nhưng anh là bộ đội, bây giờ mặc tây trang không phù hợp lắm, mà nếu ra khỏi doanh trại thì cũng không nên mặc quần áo của bộ đội. Cô nở nụ cười: “Em cảm thấy anh mặc giống em là được.”
Tưởng Chính Hoa vội vàng lên tiếng: “Anh mặc áo sơ mi cũng được nhưng không mặc quần đỏ đâu.”
Bây giờ sắp bước sang những năm 80, ngoài đường khắp nơi đều là những chiếc quần bò và những chiếc quần màu đỏ, màu xanh lam, màu đen. Trong lớp trẻ, hầu như nam thanh niên nào cũng thích mặc trang phục màu đỏ phối với màu trắng. Phụ nữ mặc thì thôi, nhưng đàn ông mặc thì ra thể thống gì?
Giang Nguyệt Vi phì cười thành tiếng: “Anh yên tâm đi, em không cho anh mặc quần đỏ đâu.”
Dứt lời, cô lấy một chiếc quần tây màu đen trong tủ quần áo ra: “Anh mặc cái này đi.”
Đợi bọn họ sửa soạn xong, hai đứa nhỏ cũng mặc xong quần áo. Dường như cảm nhận được hôm nay là ngày lành nên em gái hào hứng đi tới đi lui trong phòng khách, tuy rằng cô bé đi chậm nhưng cực kỳ vững vàng.