Có điều hiện tại, anh bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn vẫn chưa dám buông tay ra để tự đi, khi nào có Vạn Tú Trân dẫn thì cậu mới đi theo.
Nhóm người cùng nhau ra ngoài. Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặc dù đã gần trưa nhưng nhiệt độ không nóng nực như mọi người dự đoán. Tưởng Chính Hoa lái xe, chẳng mấy chốc bọn họ đã đếm tiệm cơm.
Mọi người bên tiệm cơm đã chuẩn bị tươm tất từ sớm. Lúc bọn họ đến, Hứa Văn Thiến và Trương Lệ Mai đã đến được một lúc lâu, đang hỗ trợ tiếp khách. Có điều bọn họ vẫn đến khá sớm, hiện tại chưa nhiều khách khứa có mặt. Sau khi bọn họ xuống xe, Mã Ái Vân lập tức nổ pháo.
Tiếng pháo vang lên, hai đứa nhỏ hưng phấn đến nỗi không muốn vào trong cửa hàng. Giang Nguyệt Vi không muốn để các con ở ngoài hít khói pháo hoa, bèn nhanh chóng đưa chúng vào, đợi mọi người nổ pháo hoa xong mới đưa chúng ra.
Sau khi ra ngoài, cô chợt nhận ra chiếc bàn vốn để bày một ít món ăn nhẹ chuẩn bị cho khách, nay được đặt thêm mấy hộp quà. Cô hỏi Trương Lệ Mai: “Những cái này là ai tặng? Tặng sớm thế? Bọn họ có ghi tên lại không?”
Trương Lệ Mai lập tức trả lời: “Tôi đang định nói với cô chuyện này đấy. Sáng nay chúng tôi mới đến được một lúc thì đã có người phụ nữ mang thứ này tới. Chúng tôi hỏi cô ta là ai, cô ta chỉ trả lời mình là bạn của nhà họ Tưởng các cô, mang quà đến tặng cho hai đứa nhỏ, đặt quà xuống rồi đi luôn.”
Giang Nguyệt Vi thắc mắc, nhìn Mã Ái Vân: “Nhà chúng ta có bạn bè nào ở khu vực này vậy? Sao con không biết?”
Mã Ái Vân cũng không biết: “Mẹ không biết, hôm trước thằng Cả và thằng Hai gọi điện thoại đến báo là không tham dự được, chắc chắn trong đội sản xuất Trường Hồng cũng không có ai ở gần đây. Là ai được nhỉ?”
Giang Nguyệt Vi nhìn Tưởng Chính Hoa, Tưởng Chính Hoa lập tức lắc đầu: “Anh không biết, anh chỉ mời mọi người trong quân đội và Điền Á Đông, không mời người phụ nữ nào cả.”
Giang Nguyệt Vi thấy anh vội vàng phân bua như vậy thì khẽ cười: “Em đã nói gì đâu, anh sốt ruột như vậy làm gì?”
Tưởng Chính Hoa thầm hừ trong lòng, nếu không nhanh miệng giải thích thì e rằng lát nữa cô sẽ bảo anh là tên chột dạ.
Giang Nguyệt Hà nhìn lướt qua hộp quà, chiếc hộp được trang trí rất xinh nhưng không có ký tên người gửi. Cô ước chừng một chút, thấy nó không quá nhẹ cũng không quá nặng: “Tặng quà mà sao lại thần bí thế? Chi bằng mở ra xem bên trong có ký tên người gửi hay không?”
Tưởng Chính Hoa nhanh chóng nói: “Đừng, không nên bóc quà người khác tặng ngay tại chỗ, đợi lát nữa về nhà rồi tính tiếp.”
Đúng là không nên mở những món quà nhận được ngay trong bữa tiệc mừng một tuổi, nếu bóc luôn thì có vẻ như bọn họ nóng lòng quá. Thế là món quà được đặt ngay ngắn ở bên cạnh.
Lát sau Trương Lệ Mai và Mã Ái Vân bàn bạc với mọi người trong tiệm cơm rồi chuẩn bị chu đáo. Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa đưa các con ra cửa chơi, chơi được một lúc thì khách khứa bên quân đội lái xe đến. Sau khi tất cả mọi người xuống xe, Tưởng Chính Hoa niềm nở đón họ, mời mọi người vào trong cửa hàng.
Còn Trương Ái Phương và Vương Đông Mai dẫn theo con mình đến trước mặt Giang Nguyệt Vi. Sau khi nhìn thấy anh em nhà họ Tưởng, hai người lập tức bế tụi nhỏ lên.
“Hai con của cô xinh xắn quá.” Trương Ái Phương cực kỳ yêu mến các bé: “Tôi thấy hai đứa bé thừa hưởng tất cả ưu điểm của cô và phó đoàn Tưởng, da dẻ trắng ngần, đôi mắt to tròn lúng liếng. Nếu là tôi thì tôi chẳng sinh được đứa nhỏ xinh xắn như này đâu.”
Giang Nguyệt Vi bật cười: “Làm gì có ai ghét con mình như chị chứ.”
Vương Đông Mai cũng cười nói: “Cô ấy không ghét con mình, chẳng qua là thích con gái của cô quá, muốn cô gả con gái cho con trai cô ấy làm vợ đấy.”
Trương Ái Phương cười ha ha, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Vậy cô có đồng ý không?”
Giang Nguyệt Vi đưa mắt nhìn cô ấy: “Đợi con bé lớn rồi, chị bảo con trai mình hỏi ý kiến con bé xem sao.”
Ba người trò chuyện câu được câu chăng, thấy sư trưởng Dương vẫn chưa đến nên lại lén lút bàn tán về Dương Tiểu Quả. Hiện tại Dương Tiểu Quả đã bị giam giữ hai năm, nghe đồn sau khi bị tống vào tù, cô ta liều sống liều c.h.ế.t nghĩ cách giảm nhẹ hình phạt, có lẽ sẽ ra tù trước hạn một năm.
Giang Nguyệt Vi cười cười, những người như Dương Tiểu Quả sau khi vào tù đều muốn giảm nhẹ hình phạt, Lưu Thải Nga và Dương Tiểu Quả đều như vậy. Nếu biết sớm sẽ ra nông nỗi này thì tại sao trước kia lại hành động như thế. Cơ mà vào tù nhìn nhận lại chính bản thân cũng được.
Hai đứa nhỏ sợ người lạ, được Trương Ái Phương bế một lúc là òa khóc nức nở. Không thể bế tiếp, Trương Ái Phương buồn lắm, đành phải trả đứa nhỏ cho Giang Nguyệt Vi, nhìn cô mà ai oán: “Cô thật là, mấy hôm được nghỉ cũng không đưa con đến doanh trại chơi, thế nên tụi nhỏ mới không thân với chúng tôi đó.”
Giang Nguyệt Vi cũng muốn đưa con đến chơi nhưng nghỉ hè cô còn phải quản lý cửa hàng và đọc sách nữa, vả lại phòng ở của bọn họ trong doanh trại đã bị thu hồi, cô cũng biết phải làm sao: “Được rồi, tôi biết mà. Đợi sau này hai đứa nhỏ lớn hơn thì tôi sẽ dẫn chúng đến doanh trại chơi.”
Ăn cơm xong, bọn họ còn phải đi cùng xe với bộ đội về doanh trại nên Giang Nguyệt Vi để bọn họ về bàn của mình. Cứ lần lượt như thế, khách khứa bên quân đội đã đến dự gần đông đủ, Tưởng Chính Hoa quyết định tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.
Vì hôm nay còn phải đi học nên nhóm Triệu Tiểu Phương đã hẹn với cô là mười một giờ sẽ đến, Giang Nguyệt Vi đưa con vào trước. Bấy giờ, không ít người đã có mặt trong cửa hàng, ngay cả sư trưởng Dương và người yêu của ông ấy – Châu Lệ Vân cũng đã đến dự từ lúc nào.
Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi bế các con đến chỗ sư trưởng Dương để chào hỏi. Sư trưởng Dương thấy trên bàn của bọn họ đã chuẩn bị một số đồ vật để chọn ngẫu nhiên, cười nói: “Bây giờ thức ăn chưa được bưng lên, chi bằng để hai đứa nhỏ chọn trước đi. Để tôi xem rốt cuộc trong hai anh em nhà cậu, ai chọn giỏi hơn.”
Mọi người đều reo hò hưởng ứng, hai đứa nhỏ được bế trong lòng cũng giơ hai bàn tay mũm mĩm, vỗ tay bôm bốp. Tất nhiên Tưởng Chính Hoa không từ chối, anh bế con đi một mạch về phía chiếc bàn kia.
Mặt bàn được lót vải đỏ, bên trên được bày sẵn một vài đồ vật như bút, con dấu, bàn tính, năm hào, bánh bao, trống bỏi, vân vân. Tính ra có mười mấy đồ vật được làm với kích cỡ nhỏ, mỗi thứ đều mang một ý nghĩa khác nhau.
Tuy Tưởng Chính Hoa không mê tín nhưng anh cảm thấy trò chơi này cực kỳ thú vị. Đúng lúc anh cũng muốn xem cô em gái luôn ngoan ngoãn, thông minh sẽ chọn thứ gì, còn cậu anh trai vừa bướng bỉnh vừa ham chơi sẽ chọn cái gì?
Lòng thầm nghĩ như vậy, người đàn ông lập tức bế cô bé gái đặt lên bàn. Giang Nguyệt Vi cũng bế cậu anh trai lên bàn. Hai đứa nhỏ vừa được đặt lên bàn thì sự chú ý đã bị những đồ vật nhỏ kia thu hút.
Cô em gái tự bước đến, đi từng bước rất chậm, Tưởng Chính Hoa duỗi tay đỡ cô bé. Còn cậu anh trai được đặt lên bàn thì lập tức bò về phía trước, tốc độ nhanh hơn cả người ta đạp xe. Nhìn cậu lắc m.ô.n.g xông lên, hăng hái hệt như một chú trâu mộng đang hăng máu, mọi người không nhịn được mà cười phá lên.
Chẳng mấy chốc cậu nhóc đã bò đến chỗ đồ vật. Thoạt tiên cậu ngồi dậy, đôi mắt đen láy to tròn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chiếc trống bỏi. Dường như cậu không hề có chút do dự nào, vừa nhìn thấy chiếc trống đã lập tức bò đến cầm lấy nó.