Tưởng Chính Hoa bật cười: “Tôi biết thằng oắt này chắc chắn sẽ lấy món đồ đấy mà. Cả ngày thằng nhóc chỉ ham chơi, cứ như những thứ khác không lọt được vào tầm mắt của nó vậy.”
Mọi người đều tán thành với câu nói của Tưởng Chính Hoa. Trẻ con thích đồ chơi nhất, đồ chơi càng sặc sỡ thì càng thích, thấy món đồ chơi nào thú vị là nằng nặc đòi thứ đó.
Dương Húc cũng cười nói: “Đó là chuyện bình thường, con trai đứa nào chẳng bướng bỉnh, ham chơi. Cháu trai nhà tôi cũng giống vậy, ngoại trừ đồ chơi ra, nó chẳng cần thứ nào khác.”
Dương Húc vừa dứt lời, cậu nhóc lập tức duỗi tay lấy bàn tính và năm hào ở gần mình nhất. Hành động ấy như thể phản bác lại ý kiến của người lớn...
Nào có chuyện cậu nhóc chỉ thích thú với ba món đồ chơi đó. Sau khi lấy bàn tính, cậu nhóc chơi một lúc lại vứt đi, tiếp tục bò đi lấy bánh bao. Cậu nhóc cầm chiếc bánh bao lên, thấy nó giống thứ mà bà nội thường đút cho hai anh em ăn. Thế là vừa cầm được chiếc bánh bao, cậu nhóc lập tức định nhét nó vào miệng.
Giang Nguyệt Vi giật mình thon thót, lập tức ngăn cản cậu nhóc: “Cục cưng con đừng ăn cái này.”
Dương Húc bật cười ha ha: “Thằng bé này không những ham chơi mà còn mê tiền, mê ăn uống. Mau để em gái chọn đồ đi, nếu không đợi lát nữa anh trai sẽ lấy hết mất.”
Tưởng Chính Hoa cũng sợ thằng ranh con này sẽ vơ hết về mình nên dứt khoát bế cô em gái đến giữa mặt bàn, chỉ vào mấy món đồ vật rồi nói: “Cục cưng mau lấy đi, đợi lát nữa thì anh con lấy hết mất, chúng ta sẽ chẳng còn món nào đâu.”
Đôi mắt to tròn long lanh của cô em gái nhìn khắp bàn rồi nhìn đến chiếc bánh bao trong tay anh trai. Cô bé chỉ tay vào chiếc bánh bao, kêu ê a ê a.
Tưởng Chính Hoa sửng sốt: “Con cũng đói à?”
Bấy giờ có một người trong dàn khách khứa cười hỏi: “Buổi sáng hai vợ chồng chưa cho các con ăn à, sao bé nào cũng đòi bánh bao thế kia?”
Mã Ái Vân cười đáp: “Cả hai đều ăn rồi, ăn no căng luôn.”
Cô em gái không quan tâm mọi người nói chuyện tíu tít, tức tốc bò về phía trước. Đương lúc mọi người tưởng cô bé định giành bánh bao với anh trai thì cô bé lại ngồi dậy, cầm chiếc bút lông trước mặt lên.
Bút lông mang hàm ý học hành, chứng tỏ rất có khả năng sau này cô bé sẽ là một học giả cao siêu. Mọi người lập tức lên tiếng...
“Cái này được nè!”
“Chứng tỏ đứa nhỏ này thích học đó.”
“Cô bé ngoan hơn anh trai nhiều.”
Tưởng Chính Hoa cười tít mắt, đó là lẽ đương nhiên, cô bé là con của ai cơ chứ. Đúng lúc anh đang đắc ý thì cô bé lại chộp lấy con dấu nhỏ, đùa nghịch nó một lúc rồi ném phắt về phía anh trai...
Mọi người cười ầm lên một cách thích thú, ngay lập tức có người nói: “Xem ra vừa rồi cô bé không đói, chẳng qua là không muốn cho anh trai ăn thôi.”
Nghe mọi người nói như vậy, Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi cảm thấy cũng đúng. Thường ngày em gái ăn ít hơn anh trai rất nhiều, buổi sáng hôm nay cô bé đã được ăn no, không lý gì lại muốn ăn nữa, chắc chắn là chướng mắt hành vi của anh trai nên mới muốn dạy dỗ anh trai.
Tưởng Chính Hoa lườm cậu anh trai, thấy cậu nhóc vẫn đang cầm chiếc trống bỏi, liên tục lắc nó. Anh cúi đầu nói với cô em gái: “Con đừng bắt chước anh trai mà ham chơi nhé. Chúng ta phải học tập chăm chỉ, sau này làm tấm gương cho anh con noi theo.”
Sau khi chọn đồ vật xong, các món ăn cũng được bưng lên. Mọi người sắp dùng bữa nên các nhân viên của cửa hàng thu dọn các món đồ vật đi, khách khứa quay lại vị trí của mình.
Phòng khách của cửa hàng rất rộng rãi, bây giờ đang xếp mười mấy bộ bàn ghế trong này, người trong quân đội gần như chiếm một nửa số lượng khách. Thức ăn đều được được bày ra trên tất cả các bàn, có một loạt các món ăn mặn như gà luộc, cá kho, canh miến nấu sườn, thịt viên tứ hỷ, vân vân. Quả thật là rất hào phóng.
Hiếm khi bộ đội mới được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn như này. Hôm nay nhà họ Tưởng chuẩn bị thịt cá, lại còn có cả rượu, tuy không nhiều lắm nhưng tất nhiên là ai cũng vui sướng. Có thể nói bọn họ ăn bữa cơm này một cách rất thỏa thê.
Nhìn mọi người ăn uống no say, Mã Ái Vân mừng rỡ ra mặt. Bà biết hôm nay có rất nhiều lãnh đạo trong quân đội góp mặt, con trai tạo được mối quan hệ tốt với các lãnh đạo chắc chắn sẽ giúp ích cho nhà bà sau này.
Bữa tiệc kết thúc vào buổi trưa. Tuy mọi các bộ đội sắp rời đi nhưng cửa hàng không nhàn nhã hơn. Quan hệ giữa Mã Ái Vân và mọi người trong đại viện quân khu vô cùng thân thiết, dần dà, các bạn học của Giang Nguyệt Vi cũng đến.
Nhóm người Triệu Tiểu Phương và Hoàng Tú Anh đi cùng nhau. Sau khi đến tiệm, bước vào phòng khách thấy Giang Nguyệt Vi bế con ngồi chơi ở một bên, hai đứa nhỏ bé thì xinh gái bé thì đẹp trai, mềm mềm, làn da mịn màng khiến người khác kìm lòng không được mà muốn cắn một miếng.
Quả là thời gian thấm thoắt như thoi đưa, năm thứ hai đại học sắp kết thúc, các cô cũng sắp tốt nghiệp rồi. Trong hai năm học tập trên giảng đường đại học, các cô cố gắng học tập không ngừng nghỉ. Còn Giang Nguyệt Vi không giống bọn họ. Cô không những phải học tập mà còn phải sinh hai em bé, chưa kể còn phải mở hai cửa hàng nữa. Rõ ràng cũng là sinh viên nhưng cuộc sống của cô không giống bọn họ. Nhóm người Triệu Tiểu Phương chỉ có thể nói một từ “bội phục.”
Lúc trước bọn họ được dặn là không cần mang quà cáp đến, nhưng bọn họ nào có mặt dày như thế, thế là bọn họ cùng góp tiền mua hai bộ quần áo cho hai đứa nhỏ.
Giang Nguyệt Vi nhìn hai bộ quần áo mà bọn họ mang đến, cô không từ chối, chỉ cười mắng yêu bọn họ vài câu rồi mời họ vào trong cửa hàng.
Triệu Tiểu Phương đón bé gái từ vòng tay của Giang Nguyệt Vi, áng chừng: “Hình như bé gái gầy quá, liệu bộ quần áo chúng tôi mua có rộng quá không nhỉ?”
Hoàng Tú Anh từng có con nên cười nói: “Cô sợ làm gì, trẻ con lớn lên từng ngày. Bây giờ không mặc được thì chờ thêm khoảng một tháng nữa là mặc được ngay.”
Hoàng Tú Anh vừa dứt lời, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tưởng Chính Hoa đi về phía bọn họ, lại nói: “Tôi thấy chân hai em bé dài như vậy, chắc hẳn là thừa hưởng từ ba. Đợi khi nào lớn rồi chắc chắn bé nào cũng cao ngời ngời, không biết muốn làm bao nhiêu chú dì ông bà c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt nữa đây.”
Mọi người nhìn theo tầm mắt của Hoàng Tú Anh. Hôm nay Tưởng Chính Hoa ăn mặc tương tự như Giang Nguyệt Vi, đều là áo mi màu trắng, phối với chiếc quần tây khiến đôi chân dài miên man được khoe ra, khôi ngô tuấn tú giống hệt như những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của thành phố Cảng. Nếu anh sánh vai đứng với Giang Nguyệt Vi thì chỉ có thể dừng hai chữ “xứng đôi” để hình dung.
Diệp Lâm cũng nói: “Nếu hai đứa nhỏ lớn lên giống ba thì tốt hơn. Nguyệt Vi gầy quá, lại còn không cao nữa, không giống cô ấy mới tốt.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì hừ một tiếng: “Cậu chê tớ lùn à.”
Diệp Lâm nhướng mày: “Nào có, tớ không dám đâu.”
Lưu Thúy Ngọc là người nghĩ sao nói vậy, bèn nói đỡ cho Giang Nguyệt Vi: “Cô ấy không chê cậu đâu, cô ấy đang ghen ghét với cậu đó, ha ha.”
Quan hệ giữa mọi người cực kỳ thân thiết nên lời nói đó không chứng minh Diệp Lâm ghen ghét với Giang Nguyệt Vi. Mấy người tán dóc thêm lúc nữa, lát sau bọn họ nhắc đến Bạch Linh. Bọn họ kể sau khi chuyển đến phòng ký túc xá mới, quan hệ giữa Bạch Linh và những người khác trong phòng cũng không tốt lắm. Có điều bây giờ bọn họ không ở cùng một phòng với Bạch Linh nữa nên không biết cụ thể tình hình ra sao, chỉ biết đại khái là cô ta cô độc một mình.