Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 201

Tuy rằng cuộc sống hiện tại không túng quẫn nhưng họ còn hai đứa con nữa, mai mốt sẽ có rất nhiều việc cần tiêu tiền. Thế nên dù khá giả nhưng bọn họ không thể chi tiêu một cách phung phí, nào là nuôi dạy con, đầu tư làm ăn, cô còn phải mở thêm cửa hàng nữa.

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Tiền tiêu rồi chúng ta có thể kiếm lại. Hôm nay các con được tặng quà, em cũng phải có. Em là vị thần có nhiều công lao của đời anh, sao lại không có quà chứ?”

Giang Nguyệt Vi lại giận dỗi nguýt anh: “Nhưng mà đắt lắm, những mấy trăm đồng.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày, nét cười giảo hoạt hiện lên qua ánh mắt của anh: “Vậy hay là anh trả lại bộ trang sức cho họ nhé? Bọn họ nói nếu không ưng thì có thể trả hàng.”

Giang Nguyệt Vi trợn trừng mắt, lập tức rút tay về, che chiếc dây chuyền trên cổ, không để lộ một chút nào: “Mua rồi mà còn trả được ư?”

Thấy cô thật sự thích món quà này, Tưởng Chính Hoa kìm lòng không được mà nở nụ cười: “Nhưng chẳng phải em chê đắt sao, số tiền mua nó có thể làm được rất nhiều việc khác.”

Nhận ra nét cười hiện lên trong đôi mắt anh, Giang Nguyệt Vi biết anh chỉ đang trêu mình, cô mím môi hừ một tiếng: “Em có nói vậy à? Làm gì có nhỉ?”

Ngay sau đó, cô chợt nghĩ ra điều gì, cười tỉm tủm quan sát người đàn ông, hỏi: “Chắc chắn anh đã tiêu một khoản tiền kha khá để mua món quà này. Chẳng phải anh giao hết tiền cho em rồi mà? Anh lấy tiền đâu để mua nó?”

Tưởng Chính Hoa bị câu hỏi của cô làm cho cứng họng. Cô đúng là rất thông minh, anh mới nói mấy câu mà cô đã nghĩ đến quỹ đen.

Giang Nguyệt Vi thấy anh im re không dám nói câu nào, lừ mắt với anh, giận dữ lên tiếng: “Tưởng Chính Hoa, em không ngờ anh dám giấu quỹ đen! Lại còn dành dụm được nhiều tiền như vậy!”

“Nào có.” Tưởng Chính Hoa vội vàng giải thích: “Trước Tết năm ngoái, tiền thưởng Tết của anh được tăng thêm, chẳng qua đến tận bây giờ mới được nhận. Đúng lúc anh muốn quà tặng quà nên mới không nộp cho em.”

Nói rồi anh lại lập tức bổ sung thêm: “Cơ mà sang năm, anh chắc chắn sẽ giao nộp khoản tiền này.”

Giang Nguyệt Vi hơi cúi người nhìn người đàn ông, nhìn chằm chằm anh: “Anh nói thật chứ? Tại sao em cảm thấy không đáng tin nhỉ? Có phải anh vẫn còn quỹ đen đúng không?”

Tưởng Chính Hoa phân bua ngay tắp lự: “Anh chỉ có mỗi ngần ấy thôi, anh tiêu hết rồi. Thậm chí anh còn nợ Châu Lập Dương mười mấy đồng, không tin thì em cứ lục soát người anh đi.”

Dứt lời, anh nhanh nhẹn cởi quần áo ra, nằm xuống giường: “Em lại đây đi, kiểm tra đi, kiểm tra cơ thể anh đi.”

Giang Nguyệt Vi nhìn anh cởi sạch quần áo, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót, mặt cô đỏ bừng lên: “Anh đúng là đồ mặt dày. Mọi người và mẹ còn chưa ngủ đâu, lỡ lát nữa ai mở cửa vào thấy anh như vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Tưởng Chính Hoa trở mình nằm nghiêng người trên giường, một tay chống má, hớn hở nhìn chằm chặp cô: “Anh khóa trái cửa rồi, không ai vào được đâu, em mau kiểm tra cơ thể anh đi.”

Hai người kết hôn đã nhiều năm, hôm nay thấy người đàn ông gần như không mảnh vải che thân như vậy, khoe ra vóc dáng khỏe khoắn, đặc biệt là chiếc quần anh đang mặc không phải là quần đùi mà là quần lót tam giác mà cô cố tình mua cho anh. Không biết là do quần quá chật hay do nguyên nhân khác mà để gồ lên một cách kỳ cục...

Cô không nhìn nữa, khẽ hắng giọng: “Anh nằm sang một bên đi, em muốn ngủ.”

Người đàn ông chầm chậm đứng dậy, nhìn cô: “Anh tặng quà cho em rồi, chẳng lẽ em không cảm ơn sao?”

Dưới đôi mắt sáng quắc của Tưởng Chính Hoa, Giang Nguyệt Vi mím môi, hỏi: “Vậy anh muốn em cảm ơn như nào?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày, đôi mắt lóe sáng: “Em muốn hưởng thụ cuộc vui không?”

Giang Nguyệt Vi hơi nhún vai, nói bằng giọng điệu oán trách: “Cơ mà hôm nay em mệt lắm.”

Dứt lời, cô xoay người định nằm xuống giường. Ai dè lại bị người đàn ông kéo, anh xoay người đè cô xuống mặt bàn lạnh lẽo.

Những chuyện đó diễn ra một cách hết sức tự nhiên. Sau khi xong việc, Giang Nguyệt Vi nóng đến nỗi cả người toát đầy mồ hôi, hình như người đàn ông còn cố ý ghé bên tai cô mà thủ thỉ hỏi rằng cô đã ăn no chưa.

Giang Nguyệt Vi không chống cự được cơn buồn ngủ nữa, không còn lòng dạ nào để ý đến anh. Có điều nhìn vẻ mặt đắc ý của người đàn ông, cô thầm hừ một tiếng: “Em vẫn chưa no, anh đi múc nước đi, em nóng quá.”

Da cô vốn đã trắng, gương mặt còn ửng hồng, hai hàng mi cong vút hơi rung rinh, vẻ mặt hiện rõ sự hờn dỗi khiến người đàn ông càng ngắm càng yêu mến.

Tưởng Chính Hoa không kìm lòng được mà hôn lên gương mặt hây hây đỏ của cô.

Giang Nguyệt Vi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn tối đen như mực, bèn đẩy người đàn ông ra: “Anh nhanh lên, chẳng lẽ anh không được?”

Tưởng Chính Hoa khẽ cọ chóp mũi của cô, cười thầm trong lòng, bé con này, buồn ngủ rũ cả mắt rồi mà còn mạnh miệng.

“Em nằm đi, anh đi múc nước cho em.” Nói rồi anh đứng dậy mặc quần áo, đi vào nhà vệ sinh. Đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, sau đó anh mới múc nước quay về phòng.

Có điều khi anh bước vào phòng, người phụ nữ vừa nói mình vẫn chưa ăn no đã mặc xong quần áo và ngủ rồi...

Thời tiết mùa hè nóng bức, phòng ngủ mở cửa sổ, ánh trăng vằng vặc rọi vào phòng qua tấm lưới cửa sổ, ánh sáng mờ mờ hắt xuống giường, đồng thời cũng chiếu lên gương mặt người phụ nữ, khiến cô đẹp một cách huyền ảo.

Hai đứa nhỏ nằm bên cạnh cô, ngủ rất sâu, nắm tay giơ lên trên đầu, hai chân ngắn ngủn co lại. Đây đúng là tư thế ngủ điển hình của trẻ con, vừa ngoan ngoan vừa đáng yêu.

Tưởng Chính Hoa nhoẻn miệng cười, rón rén đi đến bên cạnh người phụ nữ, đặt chiếc chậu trong tay xuống, cẩn thận vắt khăn bông, lau người cho cô. Sau khi lau sạch sẽ, anh đặt chậu sang một bên rồi cởi giày lên giường, nằm ngủ ở bên cạnh ba mẹ con. Anh nghe tiếng hít thở nhè nhẹ, đều đều của bọn họ, cứ nằm im lắng nghe một lúc lâu, sau đó mới nở nụ cười hạnh phúc.

Trong màn đêm tĩnh lặng, thế gian không còn nét ồn ã, hoa lệ. Có lẽ cuộc sống hạnh phúc chỉ đơn giản là bên ngoài cửa sổ, từng đóa hoa khoe sắc tỏa ra hương thơm thoang thoảng, tiếng côn trùng rả rích quanh quẩn bên tai, còn có người phụ nữ và các con say giấc nồng bên cạnh mình...

Tháng 9 năm 1982.

Tuy tiết xử thử đã trôi qua nhưng thời tiết vẫn oi bức như trước, bầu không khí như thể đang tỏa ra thứ mùi khiến người ta ngột ngạt. Chiếc quạt bàn trong phòng hơi cũ nên khi cánh quạt quay mạnh sẽ phát ra tiếng cạch cạch.

Từ sau bữa tiệc chúc mừng hai đứa nhỏ tròn một tuổi, cuộc sống của Giang Nguyệt Vi trôi qua vô cùng suôn sẻ. Hai cửa hàng của cô càng ngày càng làm ăn khấm khá. Mấy năm gần đây, cô mở thêm bốn chi nhánh khác ở các khu Ba và khu Bốn. Đến lúc tốt nghiệp, tiệm cơm số một Phúc Tâm của cô cũng khai trương.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được cử đến bộ phận dân cư và kế hoạch hóa gia đình ở tòa nhà thị chính. Công việc hằng ngày của cô là viết báo cáo, viết tài liệu rồi tuyên truyền cho người dân, tạm thời coi như mà một công việc nhàn nhã. Có điều dạo này cô vừa phải đến từng tổ dân phố để tuyên truyền, vừa phải quản lý cửa hàng mới nên khá bận rộn. Hầu hết thời gian, cô đều nhờ Mã Ái Vân và Vạn Tú Trân trông nom các con và giải quyết các công việc trong nhà.

Ngày mai hai đứa nhỏ sẽ đến nhà trẻ. Mã Ái Vân đang sửa soạn đồ đạc cho tụi nhỏ ở trong phòng, xem có cái gì không dùng được không. Sau khi thu dọn xong, bà vừa bước ra khỏi phòng thì hai đứa nhỏ đáng lẽ đang chơi trong phòng khách, giờ không thấy bóng dáng đâu.

Bình Luận (0)
Comment