Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 202

Mã Ái Vân lục tung căn phòng lên tìm nhưng vẫn không thấy chúng đâu, bèn vào phòng bếp hỏi: “Tú Trân, hai đứa nhỏ đâu rồi?”

Một lúc sau Vạn Tú Trân mới đi ra từ phòng bếp, nhìn dáo dác: “Ban nãy tôi ra vẫn thấy hai đứa nhỏ, tại sao thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu? Hay là tụi nhỏ lại chơi trốn tìm trong tủ quần áo rồi?”

Mã Ái Vân lắc đầu: “Không có, tôi tìm rồi.”

Vạn Tú Trân vội vàng lau tay: “Vậy để tôi ra ngoài tìm xem, chắc tụi nhỏ xuống dưới nhà chơi rồi.”

Trước kia hai đứa nhỏ cũng thường xuyên tự đi ra ngoài chơi, có điều thời tiết hôm nay nóng bức như vậy, ngộ nhỡ chúng mải chơi quá, bất cẩn bị ốm thì ngày mai đến trường kiểu gì. Mã Ái Vân thấy Vạn Tú Trân đang nấu cơm giữa chừng, bèn nhanh nhẹn đi giày, xuống dưới nhà tìm các cháu.

Mã Ái Vân nhìn thoáng qua cây kem trong tay năm đứa bé mà giận sôi máu. Những cây kem này là do Giang Nguyệt Vi tự tay làm, để trong tủ lạnh, chuẩn bị mang đi bán, giữa trưa hai đứa nhỏ đă ăn kem rồi, không ngờ bây giờ lại ăn nữa. Chắc chắn Vạn Tú Trân sẽ không đồng ý cho chúng lấy, nhất định là do tụi nhỏ lén lút tự lấy.

“Tưởng Thanh Ngạn!”

Mấy đứa con nít nghe thấy có tiếng gọi bèn ngoảnh đầu lại. Nhìn thấy Mã Ái Vân, ba đứa bé sợ c.h.ế.t khiếp, vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại gọi Tưởng Thanh Ngạn: “Anh Ngạn ơi, hôm nào chúng em lại đến nhà anh ăn kem nhé!”

Mã Ái Vân nghe thấy cách gọi “anh Ngạn” thì cười ầm lên. Thằng bé này đúng là càng lớn càng bướng bỉnh, ngày nào cũng bị ba đánh m.ô.n.g nhưng chẳng có tác dụng gì, suốt ngày rong chơi bên ngoài, giống hệt như một đứa nhỏ được nuôi dạy theo cách phát triển “tự nhiên”. Ai ngờ thằng bé lại thu phục được mấy đứa nhỏ trạc tuổi mình trong khu đại viện, trở thành thủ lĩnh của chúng.

Một cậu bé chưa tròn ba tuổi rưỡi lại được những đứa nhỏ bốn tuổi khác gọi là anh, ai mà nhịn cười nổi chứ. Mã Ái Vân cố gắng nhịn cười, bước đến trước mặt hai đứa nhỏ, nhìn hai cây kem đã bị chúng ăn lộ đến phần que, bà lừ mắt với chúng, nói: “Không ngờ hai cháu lại ăn vụng, đợi lát nữa ba các cháu về, bà sẽ bảo ba dạy dỗ các cháu cho tử tế.”

Dường như Tưởng Thanh Ngạn đã quá quen với việc bị ba đánh mông, thè lưỡi lêu lêu Mã Ái Vân rồi chạy biến đi. Tưởng Thanh Viện giơ bàn tay nhỏ nhắn túm góc áo của Mã Ái Vân, ngước đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn bà: “Bà nội ơi, bà đừng nói với ba được không? Ngày mai chúng cháu đi học rồi, nếu ba đánh chúng cháu, mọi người đều không vui, vậy chắc chắn chúng cháu không thể đến trường được.”

Cô bé nói chuyện bằng chất giọng non nớt, đôi mắt to tròn yếu đuối đáng thương, Mã Ái Vân mềm lòng hơn hẳn. Bà thấy cô bé nói cũng có lý, nếu Chính Hoa biết chuyện này thì chắc chắn hai đứa nhỏ sẽ bị đánh lên bờ xuống ruộng, ngày mai chúng còn phải đến trường, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng.

Sau khi tự thuyết phục bản thân, Mã Ái Vân đã nguôi giận hoàn toàn, nhìn cô bé: “Bà chỉ tha cho lần này thôi nhé, lần sau bà không giúp các cháu được đâu.”

Tưởng Thanh Viện cười tít mắt: “Cháu cảm ơn bà nội.”

Hai người quay về nhà. Buổi tối, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa về nhà, Mã Ái Vân không kể chuyện ban ngày với họ. Trong lúc ăn cơm, Tưởng Chính Hoa ngẫm lại thấy con trai nhà mình nghịch ngợm như vậy, bèn dặn dò con thật kỹ càng: “Tưởng Thanh Ngạn, ngày mai con đến nhà trẻ, đi học phải ngoan ngoãn nghe lời các thầy cô, chăm sóc em chu đáo, hoà đồng với các bạn, con đã nhớ chưa?”

Ba đã nhắc nhở, Tưởng Thanh Ngạn gật đầu: “Con nhớ rồi.”

Lúc trước ba mẹ đã từng nhắc nhở bọn họ. Hai đứa nhỏ đều biết ở nhà trẻ có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa với mình, thế nên Tưởng Thanh Ngạn cực kỳ chờ mong những tháng ngày đến trường sắp tới.

Có điều cậu vẫn hơi lo lắng: “Ba ơi, nhà trẻ có cơm không?”

Tưởng Chính Hoa hơi nhướng mày: “Có.”

Tưởng Thanh Ngạn: “Vậy nhà trẻ có thịt không?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu: “Cũng có.”

Tưởng Thanh Ngạn: “Vậy nhà trẻ có kẹo không?”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy thì nheo mắt: “Tất nhiên là cũng có rồi, có cơm có thịt có hoa quả, có cả kẹo nữa. Nếu con ngoan ngoãn thì cái gì cũng có.”

Tưởng Thanh Ngạn ồ lên một tiếng thật dài rồi ăn cơm tiếp, một lúc sau lại ngẩng đầu lên: “Vậy sau khi gửi chúng con vào nhà trẻ thì ba mẹ còn cần chúng con không?”

Giang Nguyệt Vi bật cười, không hiểu tại sao thằng nhóc này lại nghĩ vợ chồng cô không cần chúng: “Tất nhiên là vẫn cần, đợi đến giờ tan học, ba mẹ sẽ đến đón các con về.”

Mã Ái Vân nhìn hai đứa nhóc, vội vàng an ủi: “Các cháu đừng sợ, nhà trẻ ở ngay gần nhà chúng ta, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ mà các cháu quen, chẳng qua các cháu thay đổi địa điểm vui chơi thôi.”

Tưởng Chính Hoa buông bát đũa xuống, nhìn Tưởng Thanh Ngạn: “Có chuyện gì vậy? Con là anh trai mà sợ à?”

Tất nhiên Tưởng Thanh Ngạn sẽ không thừa nhận là mình sợ hãi, cậu chỉ hừ một tiếng: “Nào có chuyện đó, chẳng qua buổi tối còn còn phải về nhà ngủ, con sợ mình lạc đường thôi.”

Giang Nguyệt Vi không vạch trần tâm tư nho nhỏ của cậu bé, cười cười: “Con yên tâm đi, mẹ đảm bảo sẽ đón các con về nhà.”

Tưởng Thanh Viện thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, mẹ không được quên đâu đấy.”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đưa các con đến trường, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa còn phải đi làm. Thế nên ăn cơm tối xong, bọn họ không dám lề mè, tắm rửa sạch sẽ cho các con rồi nhanh chóng về phòng dỗ chúng ngủ.

Hai đứa nhỏ sắp hơn ba tuổi nên bây giờ Vạn Tú Trân và Mã Ái Vân ở cùng một phòng để nhường một phòng cho chúng. Gần đây, hầu như là hai đứa nhỏ tự ngủ với nhau.

Có điều do ngày mai sắp đi học nên hai đứa nhỏ hơi làm mình làm mẩy, không muốn ngủ một mình, nằng nặc phải về phòng ngủ chính, muốn ngủ với ba mẹ.

Khó khăn lắm hai đứa nhỏ mới tự ngủ riêng, tất nhiên Tưởng Chính Hoa không muốn tụi nhỏ về phòng ngủ với họ. Huống chi lát nữa anh còn muốn làm một số chuyện sung sướng với Giang Nguyệt Vi, sao có thể để các con quấy rầy mình. Thế là anh ra vẻ đứng đắn phê bình các con: “Các con nhìn lại bản thân mình đi, ngày mai bắt đầu đi học rồi, sắp thành người lớn rồi còn muốn ngủ với ba mẹ, các con có thấy mất mặt không hả?”

Trước kia cũng ngủ cùng ba mẹ nên hai đứa nhỏ chẳng thấy mất mặt chút nào, tụi nhỏ lắc đầu, đồng thanh đáp: “Không ạ, trước kia chúng con từng ngủ cùng ba mẹ mà.”

Tưởng Chính Hoa cứng họng, một lúc lâu mới nói: “Đó là hồi các con còn nhỏ, bây giờ các con ba tuổi rồi, Thanh Ngạn còn là anh, chẳng lẽ còn muốn ngủ với mẹ à?”

Hai đứa gục đầu xuống, thở dài, cơ mà bọn họ thật sự muốn ngủ với ba mẹ. Lỡ đâu ngày mai không thể về nhà thì đây là buổi tối cuối cùng bọn họ được ngủ chung với ba mẹ.

Tưởng Thanh Viện ngẩng đầu lên, cất giọng thỏ thẻ: “Mẹ ơi, con không phải anh trai, vậy con có thể ngủ cùng ba mẹ được không?”

Giang Nguyệt Vi phì cười một tiếng, nhìn cô bé: “Chuyện này còn phải hỏi ý kiến ba con xem sao.”

Nhìn dáng vẻ cực kỳ đáng thương của con gái, Tưởng Chính Hoa biết tụi nhỏ hơi sợ hãi nên dịu giọng hơn: “Vậy cũng không được, con lớn rồi phải tự lập. Con ngủ một mình đi, nếu người khác biết được sẽ cười nhạo con.”

Tụi nhỏ xin xỏ nhiều lần nhưng đều bị từ chối, Tưởng Thanh Viện cực kỳ không vui, chu môi lên, giọng điệu hơi hờn dỗi: “Nhưng ba cũng lớn như vậy rồi, tại sao còn muốn ngủ chung với mẹ? Ba không tự lập, chúng con có cười nhạo ba bao giờ đâu.”

Tưởng Thanh Ngạn bừng tỉnh: “Đúng rồi đó, ba lớn như vậy rồi, lớn hơn chúng con rất rất nhiều, tại sao ba còn muốn ngủ với mẹ nữa, xấu hổ quá đi mất.”

Bình Luận (0)
Comment