Giang Nguyệt Vi không ngờ hai đứa nhỏ lại nói như vậy, chỉ nhìn Tưởng Chính Hoa, cười đến nỗi bả vai run run: “Em xem anh định trả lời như nào.”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày, nghĩ thầm hai đứa nhỏ này không hề dễ đối phó, thế là lập tức lên tiếng: “Bởi vì ba và mẹ con đã kết hôn rồi, ba là ông xã của mẹ con nên có thể ngủ chung.”
Tưởng Thanh Ngạn hừ một tiếng: “Vậy con cũng kết hôn với mẹ, trở thành ông xã của mẹ, như vậy là được ngủ với mẹ đúng không.”
Tưởng Thanh Viện ôm chặt cổ Giang Nguyệt Vi, hôn chụt một phát lên mặt cô: “Con cũng làm ông xã của mẹ được không?”
Giang Nguyệt Vi nghe xong mà cười đau cả bụng, cô cười một lúc lâu mà vẫn không kìm lại được.
Tưởng Chính Hoa bị hai anh em chọc giận, thốt nhiên không biết phải trả lời như nào, nghĩ bụng, anh cần phải dạy dỗ tụi nhỏ một khóa học kết hôn là gì, ông xã là gì mới được.
Giang Nguyệt Vi cười sắp vỡ bụng, nhìn người đàn ông không thốt được ra câu trả lời, bèn nói: “Đừng nói nữa, chúng ta dỗ các con ngủ đi, nói nữa thì đêm nay không ai được ngủ đâu.”
Tưởng Chính Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng, thản nhiên ồ lên một tiếng rồi tắt đèn, sau đó mỗi người phụ trách dỗ dành một bé. Không biết có phải do kích động quá hay không mà hai đứa nhỏ thức đến mười giờ đêm mới chịu ngủ.
Dỗ các con xong, vợ chồng hai người mệt lử ra. Sau khi về phòng, Giang Nguyệt Vi nằm vật xuống, thở phào một hơi. Tất nhiên cuộc sống vợ chồng mà Tưởng Chính Hoa ước ao không thành hiện thực, bởi vì anh tắm rửa xong, lúc quay về phòng thì người phụ nữ đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là ngày đầu tiên hai người bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện cắp sách đến trường. Giang Nguyệt Vi dậy từ sớm sinh mơ, cô sửa soạn cho hai đứa nhỏ trông thật đẹp trai xinh gái, kiểm tra thấy mọi thứ đều ổn thỏa xong, cả nhà mới ra ngoài. Bởi vì có thể tối nay bọn họ không kịp về đón các con nên Mã Ái Vân và Vạn Tú Trân cũng đi cùng, nhân tiện biết vị trí của nhà trẻ ở đâu.
Nhà trẻ không hề xa nhưng Tưởng Chính Hoa vẫn lái xe, dọc đường đi, Giang Nguyệt Vi cẩn thận dặn dò các con. Khốn nỗi chỉ hai phút sau, chiếc xe đã dừng lại trước cổng nhà trẻ.
Hôm nay là ngày khai giảng nên có rất nhiều trẻ em được đưa đến cổng trường. Thời điểm bấy giờ, xe hơi còn rất hiếm nên tụi nhỏ nhìn thấy xe hơi của họ thì ngạc nhiên ồ lên...
“Chiếc xe đẹp quá đi.”
“Bánh xe lớn chưa kìa!”
“Đẹp quá.”
Nghe thấy bạn bè khen xe hơi nhà mình như vậy, Tưởng Thanh Ngạn hơi đắc ý. Sau khi xuống xe, cậu hớn hở vẫy tay với các bạn, lại còn hòa đồng chào hỏi: “Tớ tên là Tưởng Thanh Ngạn, sau này tớ sẽ mời các cậu ngồi xe hơi của nhà tớ nhé!”
Giang Nguyệt Vi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, khóe miệng Tưởng Chính Hoa cũng giật giật. Thằng nhóc này, đi đến đâu cũng bắt chuyện với người khác được, thấy cậu bé định chạy đến chỗ các bạn để tán dóc, anh nhanh chân kéo cậu nhóc về, đưa đến lớp học.
Có lẽ bọn họ đi hơi muộn nên hiện tại đã có khá nhiều trẻ con ở trong lớp. Tuy trong lớp có rất nhiều đồ chơi nhưng những đứa nhỏ không muốn rời xa mẹ, đứa nào đứa nấy đều khóc hu hu, thậm chí còn có mấy bậc phụ huynh không tài nào đi được, buộc lòng phải ở lại dỗ dành đứa con đang khóc long trời lở đất nhà mình, ngay cả giáo viên cũng đang tất bật dỗ dành tụi nhỏ.
Nhìn tụi nhỏ đang khóc lóc ầm ĩ trong lớp học, Mã Ái Vân hơi lo lắng, nhìn Giang Nguyệt Vi, lúng túng nói: “Con thấy có ổn không, đứa nào cũng khóc vậy hả?”
Giang Nguyệt Vi cũng buồn nẫu ruột, bởi vì Viện Viện đang siết c.h.ặ.t t.a.y cô không chịu buông ra.
Tưởng Chính Hoa bèn nói: “Tất nhiên là ổn rồi, khóc một lúc là nín ngay.”
Bấy giờ có một giáo viên mặc quần áo màu đỏ nhìn thấy bọn họ, bèn chạy tới: “Chào mọi người, tôi là cô giáo Dương – giáo viên của lớp Quả Táo.
Mọi người đưa hai bạn nhỏ này đến lớp đúng không?”
Tưởng Chính Hoa vội vàng đưa hồ sơ cho cô Dương: “Chào cô, đây là hồ sơ của Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện.”
Cô giáo Dương nhận lấy tập hồ sơ rồi đọc lướt qua, sau đó cúi đầu nhìn hai bạn nhỏ, trong lòng không nhịn được mà phải thốt lên rằng hai đứa nhỏ này đẹp trai xinh gái quá, da dẻ trắng trẻo mịn màng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt to tròn, lông mi vừa dài vừa cong. Ai nhìn cũng phải mềm lòng, vả lại thoạt nhìn cũng nhận ra hai đứa nhỏ là anh em sinh đôi.
Ai mà chẳng yêu quý những đứa nhỏ xinh xắn, cô giáo Dương cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ rồi nói: “Hai bạn nhỏ Thanh Ngạn và Thanh Viện mau chào tạm biệt ba mẹ đi, chúng ta vào trong kia chơi cùng các bạn khác nhé.”
Giang Nguyệt Vi nhẹ nhàng rút tay mình ra, nhìn con gái mình: “Tưởng Thanh Viện, con buông tay mẹ ra đi.”
Bấy giờ Tưởng Thanh Viện mới chậm rãi bông tay mẹ ra, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy buồn thiu: “Mẹ ơi, mẹ nhớ đến đón chúng con nha.”
Vốn dĩ Tưởng Thanh Ngạn cũng định nhắc nhở ba mẹ, có điều cậu là con trai, không thể bận lòng lo lắng những chuyện này, thế là vỗ ngực: “Ba ơi, ba mẹ quay về đi, con sẽ chăm sóc em gái thật chu đáo.”
Cô giáo Dương nghe vậy thì ngạc nhiên, không ngờ cậu còn nhỏ mà đã có thể nói ra những lời ấm lòng như vậy. Cô Dương lập tức nở nụ cười, khen ngợi cậu: “Bạn nhỏ Thanh Ngạn thật lợi hại!”
Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi không ngờ cậu nhóc sẽ nói vậy, phải dụi mắt nhìn cậu bằng con mắt khác. Tưởng Chính Hoa hắng giọng: “Tốt lắm, ba tin tưởng con, lát nữa con con đừng khóc đấy nhé, phải dũng cảm lên nghe chưa?”
Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy ba mẹ nói chuyện quá dài dòng, thế là quả quyết đẩy họ đi: “Ba mẹ mau đi đi, hẹn gặp lại.”
Giang Nguyệt Vi dở khóc dở cười, thấy hai đứa nhỏ bình tĩnh như vậy nên cũng yên tâm rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, những bạn nhỏ khác trong lớp còn khóc, cô giáo Dương còn phải dỗ dành bọn họ, thấy Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện không quấy khóc nên dứt khoát đưa hai đứa nhỏ đến khu xếp hình, dỗ dành: “Các cục cưng phải ngoan nhé, các con tự chơi một lúc, cô dỗ dành các bạn khác xong sẽ lập tức quay lại chơi với các con.”
Tưởng Thanh Ngạn chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn cô Dương rồi hỏi: “Nếu chúng con ngoan thì cô giáo sẽ cho tụi con kẹo đúng không ạ?”
Cô giáo Dương phì cười, cô ấy cảm thấy hai đứa nhỏ này thật lanh lợi: “Tất nhiên là có rồi, các con ngoan ngoãn nghe lời cô nhé, đợi đến nào cô rảnh thì sẽ tặng quà cho các con.”
Đôi mắt Tưởng Thanh Ngạn sáng bừng lên: “Vây cô mau đi đi ạ, chúng con tự chơi.”
Cô giáo Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu mỗi đứa nhỏ đều ngoan ngoãn giống như hai bé này thì tốt quá, như vậy họ sẽ không phải căng thẳng: “Nói lời phải giữ giấy lời nha.”
Cô giáo Dưng lập tức rời khỏi khu đồ chơi, nhanh chóng dỗ dành các bạn nhỏ khác. Thấy cô giáo đi rồi, Tưởng Thanh Ngạn vừa xếp gỗ vừa hỏi Tưởng Thanh Viện: “Em muốn khóc nữa không?”
Tưởng Thanh Viện lắc đầu, cô bé tin rằng chắc chắn buổi tối mẹ sẽ đến đón bọn họ nên không khóc nữa: “Em không thèm khóc đâu.”
Tưởng Thanh Ngạn cười tít mắt, chớp đôi mắt to tròn: “Nếu em khóc thì anh cũng không mách mẹ, anh sẽ dỗ em nín khóc.”
Tưởng Thanh Viện gật gật đầu: “Nhưng những bạn khác đều khóc, tối hôm qua ba đã dặn chúng ta phải hòa đồng với các bạn. Cơ mà các bạn ai cũng khóc thì chúng ta phải làm sao đây?”
Tưởng Thanh Ngạn cũng cảm thấy rất đau đầu, tại sao những bạn khác khóc nhiều như vậy, khóc lóc om sòm như thế thì bao giờ cô giáo mới rảnh rỗi, bọn họ mới được phát kẹo chứ?
Cậu cảm thấy bọn họ nên giúp đỡ các cô giáo một tay.
Bây giờ Tưởng Thanh Ngạn chỉ muốn được thưởng kẹo, nhưng bạn bè xung quanh ai cũng khóc sướt mướt khiến các giáo viên phải tất bật dỗ dành, không có thời gian rảnh.