Cậu cảm thấy nên giúp các cô giáo một tay thì cậu mới mau được thưởng kẹo.
Thế là cậu kéo Tưởng Thanh Viện chạy đến trước mặt cô giáo Dương, chủ động xin giúp đỡ cô: “Cô Dương, con có thể dỗ các bạn giúp cô ạ.”
Bấy giờ cô giáo Dương đang bế một bạn nhỏ khóc nhiều đến nỗi hai mắt sưng đỏ, dỗ dành cả buổi nhưng vẫn không nín khóc, thấy Tưởng Thanh Ngạn ngoan ngoãn chủ động như vậy thì cực kỳ có thiện cảm. Tất nhiên cô không từ chối ý tốt của Tưởng Thanh Ngạn, suy cho cùng trẻ con dễ làm quen với nhau, dễ trở thành bạn thân, biết đâu cậu bé có thể giúp đỡ mình được thì sao?
Cô giáo Dương bèn xoa đầu Tưởng Thanh Ngạn: “Cảm ơn Thanh Ngạn, con thật tuyệt vời, vậy cô giao mấy bạn nhỏ này cho con nhé?”
Tưởng Thanh Ngạn vỗ n.g.ự.c cam đoan với cô giáo Dương rồi kéo mấy bạn nhỏ đang khóc lóc sướt mướt kia sang một bên, nói chuyện với chúng bằng giọng điệu của một đại ca: “Đừng khóc nữa, ban nãy cô giáo bảo với tớ là nếu ai ngoan ngoãn thì sẽ được thưởng đùi gà khổng lồ, cây kem mát lạnh và kẹo ngọt để ăn đó.”
Bỗng nhiên nghe thấy những lời này, cô giáo Dương gần như c.h.ế.t lặng. Cô ấy mới chỉ nói là sẽ tặng quà cho Tưởng Thanh Ngạn, không hề nói sẽ tặng cái gì, bây giờ trong lớp học chỉ có một ít kẹo, còn kem lạnh và đùi gà khổng lồ gì gì đó thì làm gì có?
Cô giáo Dương đang suy nghĩ miên man thì lại nghe thấy Tưởng Thanh Ngạn nói: “Thế nên các cậu đừng khóc nữa, nếu lát nữa cô giáo không cho kẹo thì chúng ta hẵng khóc tiếp...”
Nghe thấy câu này, cô giáo Dương suýt chút nữa gục ngã. Bé Tưởng Thanh Ngạn này nói gì vậy? Gì mà không cho kẹo hẵng khóc tiếp là sao?
Cậu bé nào có giúp cô ấy dỗ dành các bạn khác, rõ ràng là đang đào hố chôn cô ấy mà...
Cô giáo Dương đang định nhắc nhở Tưởng Thanh Ngạn thì mấy bạn nhỏ khó dỗ dành kia dần dần nín khóc, ngước gương mặt đẫm lệ lên nhìn Tưởng Thanh Ngạn, nghẹn ngào hỏi: “Thật à?”
Tưởng Thanh Ngạn thấy mọi người nghi ngờ mình thì hơi phật ý: “Đương nhiên là thật rồi, ban nãy cô giáo Dương hứa sẽ tặng quà, cơ mà chỉ ai ngoan ngoãn mới được tặng thôi.”
Tưởng Thanh Viện cũng gật đầu: “Anh trai tớ không nói dối đâu, nếu không có quà thì chắc chắn là cô giáo lừa tụi mình...”
Cô giáo Dương bị hai đứa nhỏ đào cho cái hố thật to, nếu lát nữa cô ấy không tặng thưởng thì sẽ trở thành kẻ lừa đảo. Thế là cô Dương vội vàng giải thích với các bạn nhỏ rằng: “Cô không nói dối, có điều...”
Cô giáo Dương chưa kịp nói xong thì hai đứa nhỏ trong lòng cô ấy lại bắt đầu gào khóc, cô ấy đành phải hoãn việc giải thích lại, dỗ dành tụi nhỏ trước, cũng may sau khi bị Tưởng Thanh Ngạn chơi một vố, mấy đứa nhỏ ở bên cạnh không khóc nữa.
Thôi vậy, từ trước đến nay đồ ăn ngon vẫn luôn có sức hấp dẫn như thế. Cô giáo Dương cảm thấy bây giờ dỗ các bé nín khóc là chuyện quan trọng hơn cả.
Tuy nhiên vẫn có hai bạn nhỏ không bị dụ dỗ bởi thức ăn, khóc mãi không thôi, Tưởng Thanh Ngạn cũng cảm thấy đau đầu. Cậu nghĩ tại sao lại có những đứa bé không thích đùi gà, kem và kẹo như thế, rõ ràng những món ăn này ngon như vậy mà. Cậu chỉ nghĩ thôi cũng chảy nước miếng, ấy thế mà bọn họ còn khóc được?
Không thể dỗ họ bằng cách này, Tưởng Thanh Ngạn đành phải đổi sang biện pháp khác. Có điều cậu mới hơn ba tuổi, thật sự không nghĩ được cách nào khác, đành hầm hừ: “Nếu các cậu còn khóc nữa thì buổi tối, mẹ các cậu sẽ không đến đón đâu, mẹ sẽ bỏ rơi các cậu đó...”
Cô giáo Dương phải bế hai đứa nhỏ vốn đã rất mệt mỏi rồi, ấy thế mà Tưởng Thanh Ngạn còn nói như vậy khiến cô ấy suýt nữa ngất xỉu tại chỗ: “Bạn nhỏ Thanh Ngạn, con đừng nói như vậy nhé. Cô cam đoan buổi tối ba mẹ sẽ đến đón các con, ba mẹ tan ca xong chắc chắn sẽ đến ngay.”
Khốn nỗi cô Dương nói gì cũng không kịp nữa rồi, hai bạn nhỏ kia đã nghe thấy lời của Tưởng Thanh Ngạn, khóc càng to hơn, nước mắt tuôn trào như thể tuyến lệ được vặn chốt mở. Mà ngay cả những bạn nhỏ vừa nín khóc cũng lập tức khóc thét lên. Bỗng chốc cả lớp học nháo nhào như chợ vỡ.
Cô giáo Dương không dám để Tưởng Thanh Ngạn giúp đỡ nữa, tức tốc kéo cậu sang một bên: “Bạn nhỏ Thanh Ngạn à, cô cảm ơn con đã giúp đỡ. Cơ mà cô giờ cô phân công cho con một nhiệm vụ mới, đó chính là con ngoan ngoãn chơi với em gái ở đây được không?”
Tưởng Thanh Ngạn không hiểu tại sao các bạn lại bỗng dưng khóc rống lên như vậy. Có điều các bạn ồn ào quá nên cậu thật sự không muốn dỗ dành họ nữa, bởi vậy nên gật đầu: ‘Con biết rồi, lát nữa cô nhớ tặng quà cho chúng con nha!”
Cô giáo Dương vội vã gật đầu rồi quay sang dỗ dành những bạn nhỏ đang khóc. Hầu hết các lớp trong nhà trẻ đều có khoảng ba mươi bạn nhỏ, mỗi lớp có hai giáo viên dạy học và một giáo viên chăm sóc, ngoài cô giáo Dương ra còn cô Tống và cô Lý nữa.
Vào dịp khai giảng mỗi năm, họ đều phải đương đầu với tình huống này. Có điều tình trạng hôm nay vượt xa sự tưởng tượng của cả ba giáo viên, ai cũng tất bật dỗ dành các bạn nhỏ. Ba người bận đầu tắt mặt tối, hết lau nước mắt nước mũi cho tụi nhỏ, sau đó còn phải cho kẹo, đưa nước ngọt. Hơn nửa giờ đồng hồ sau, tình hình trong lớp mới coi như là tạm ổn.
Hai mươi mấy bạn nhỏ đều ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, tay cầm kẹo và trái cây được các cô giáo phát. Các giáo viên nhìn nhau, nghỉ ngơi một lát. Cô giáo Dương là người dạy tiết học tiếp theo, cô bèn giới thiệu sơ qua về lớp học, sau đó gọi các bạn nhỏ đứng lên giới thiệu bản thân.
Các bạn nhỏ bắt đầu tíu tít giới thiệu tên của mình. Phải nghe tên của nhiều người như vậy cùng một lúc, Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện không thể nhớ hết được. Có điều Tưởng Thanh Viện vẫn nhớ rõ bạn ngồi cạnh mình là một bạn nam tên là Lý Thiết, cực kỳ thân thiện.
Trong khi các bạn đang giới thiệu bản thân thì Lý Thiết chằng thèm lắng nghe xem họ nói gì. Cậu ta chỉ thấy hai bạn ngồi cạnh mình giống nhau như đúc từ một khuôn, lại còn cực kỳ xinh đẹp nữa, đẹp hơn cả ba mẹ của cậu nhóc.
Cậu ta quay sang nhìn bọn họ, hỏi Tưởng Thanh Viện với vẻ thắc mắc: “Cậu tên là Viên Viên à? Cơ mà tại sao cậu lại tên là Viên Viên? Tớ thấy cậu chẳng béo cũng chẳng tròn như viên gì hết.”
Tưởng Thanh Viện cực kỳ ấm ức, tại sao nhiều bạn bè gọi nhầm tên cô bé như thế. Tên cô bé không phải là chữ Viên kia, rõ ràng là chữ khác mà!
Cô bé trừng Lý Thiết, chu đôi môi nhỏ nhắn: “Tên tớ không phải là Viên, tớ cũng không mập, tớ tên là Viện cơ!”
Lý Thiết cũng mới chỉ hơn ba tuổi, nào biết Viên với chả Viện mà cô bé nói là gì, Tưởng Thanh Viện cũng không giải thích được tên cô bé là chữ nào. Hai đứa nhỏ ông nói gà bà nói vịt ở chỗ ngồi của mình cả buổi học, cuối cùng cũng không thể giải thích cho người kia hiểu chữ mình muốn nói là chữ nào.
Thế là Tưởng Thanh Viện không muốn nói chuyện với Lý Thiết nữa, giận dỗi quay mặt sang hướng khác. Bấy giờ cô bé mới nhận ra tên của mình chẳng hay chút nào, mọi người đều tưởng tên cô bé là Viên, là mập mạp, cơ mà cô bé không hề béo chút nào, tại sao mọi người cứ một mực nghĩ là Viên mập chứ?
Nghĩ vậy, cô bé nhìn Tưởng Thanh Ngạn, giận dữ: “Anh ơi, tên của em không hay, em muốn đổi tên!”
Tưởng Thanh Ngạn nhìn cô bé: “Anh thấy hay mà, ai chê không hay? Để anh đ.ấ.m nó!”
Lúc Tưởng Thanh Ngạn khoảng ba tuổi, cậu đã bị Tưởng Chính Hoa bắt ép tập đứng tấn, cơ thể cậu rất khỏe mạnh, đánh nhau với ai cũng không sợ.