Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 205

Lý Thiết nghe thấy thế thì lập tức rụt cổ lại: “Không phải tớ, tớ không hề chê tên cậu ấy không hay!”

Tưởng Thanh Viện nghĩ đi nghĩ lại, quả đúng là vừa rồi Lý Thiết không hề chê bai tên cô bé, chỉ nói cô bé là Viên mập. Tưởng Thanh Viện ấm ức lắm nhưng không thể làm gì, chỉ bĩu môi nhìn anh trai mình.

Tưởng Thanh Ngạn trừng to mắt: “Em định khóc hả??”

Tất nhiên là Tưởng Thanh Viện muốn khóc, cơ mà vừa nghe thấy anh trai nói vậy thì không khóc nữa, lập tức nói: “Không có, em không khóc, nhà trẻ chẳng vui chút nào hết, em muốn về nhà.”

Tưởng Thanh Ngạn buông tiếng thở dài, cực kỳ đồng ý với nhận xét của em gái. Nhà trẻ không vui như cậu vẫn tưởng, các bạn ai cũng khóc, nước mắt nước mũi dầm dề.

Hừ! Không vui!

Nhưng mà vẫn chưa tan học.

Cùng lúc này, các bạn nhỏ đã giới thiệu bản thân xong, nhìn thứ trong tay mình, nhao nhao hỏi Tưởng Thanh Ngạn: “Chẳng phải cậu nói có kem và đùi gà cơ mà? Tại sao chúng tớ không có?”

Tưởng Thanh Ngạn quay sang nhìn bọn họ, hôm nay thời tiết nóng bức, lại còn ầm ĩ cả buổi nên cậu cũng muốn ăn một cây kem cho hạ hỏa, cơ mà cô giáo lại không phát: “Tớ cũng không có.”

Bấy giờ lại có một bạn nhỏ hỏi cậu: “Không có thì chúng ta có nên khóc tiếp không?”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy nếu còn khóc nữa thì mất mặt quá, cậu không muốn một chút nào, đành rướn người sang, thì thầm với các bạn nhỏ kia rằng: “Tớ không khóc được, nếu các cậu muốn khóc thì cứ gào thật to.”

Tưởng Thanh Viện chớp mắt: “Anh ơi, anh chơi xấu.”

“Làm gì có.” Tưởng Thanh Ngạn khịt mũi: “Anh đang an ủi các bạn.”

Những bạn nhỏ kia ngơ ngác, không biết có nên khóc hay không. Đúng lúc này cô giáo vỗ tay một tiếng khiến cả đám đực mặt ra.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường nên ba giáo viên không định dạy bài, chỉ cần các học sinh làm quen với nhau là tốt lắm rồi. Thế nên lúc các bạn nhỏ tự giới thiệu xong cũng đã gần đến bữa trưa.

Cô giáo Dương vỗ tay: “Nào các bạn nhỏ, sắp đến giờ ăn cơm trưa, trước khi ăn cơm, chúng ta phải rửa tay, các con đồng ý không?”

Mắt Tưởng Thanh Ngạn sáng bừng lên: “Cô có đùi gà không ạ?”

Cô giáo cười gượng, nhìn cậu: “Cô không có đùi gà, cơ mà cô Lý nói nhà bếp có chuẩn bị món đùi gà cho bữa trưa hôm nay, thế nên chúng ta mau đi rửa tay nào.”

Mấy bạn nhỏ vốn dĩ đang lăn tăn có nên khóc không, song vừa nghe cô giáo nói bữa trưa có đùi gà thì cả đám không khóc nữa, đồng loạt đứng dậy, đi theo cô giáo Dương để rửa tay.

Cô Lý phụ trách công việc chăm sóc và cô Tống phụ trách trợ giảng lập tức kéo bàn học ra, sau đó lần lượt xới cơm cho các bé. Bữa trưa hôm nay của nhà trẻ rất phong phú, có cơm, đùi gà, rau xanh và thịt, cực kỳ thịnh soạn. Các bạn nhỏ nhìn thấy có nhiều thức ăn như vậy nên ai cũng vui vẻ.

Chuyện mà Tưởng Thanh Ngạn canh cánh trong lòng tối hôm qua rốt cuộc cũng được gỡ bỏ, nhà trẻ quả thật là có cơm.

Tưởng Thanh Viện cảm thấy thức ăn ở nhà trẻ không tệ lắm, chỉ là không ngon bằng cơm mà mẹ và bà nội nấu. Cơ mà nhờ có đùi gà nên bọn họ đều ăn hết phần cơm.

Cơm nước xong xuôi, vui chơi một lúc rồi cô giáo dẫn học sinh đi ngủ trưa. Giường trong phòng ngủ trưa được xếp thành ba hàng, không có giường ngủ riêng, các học sinh đứng xếp hàng chờ cô giáo sắp xếp chỗ ngủ.

Tưởng Thanh Viện ngỏ ý muốn ngủ cạnh anh trai nên cô giáo Dương sắp xếp cho hai đứa nhỏ ngủ cùng nhau. Chẳng mấy chốc cô giáo đã sắp xếp chỗ ngủ ổn thỏa cho cả lớp, dặn dò các bé rằng đây là chỗ ngủ cố định sau này, các bé phải nhớ kỹ vị trí của mình.

Lý Thiết được sắp xếp nằm ngủ bên cạnh Tưởng Thanh Ngạn. Cậu ta cực kỳ sung sướng, bởi vì Tưởng Thanh Ngạn và em gái của cậu ấy rất xinh đẹp và sạch sẽ, đặc biệt là em gái của Tưởng Thanh Ngạn.

Cô bé thắt hai b.í.m tóc, gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, nom đáng yêu cực kỳ, thế nên cậu nhóc rất muốn chơi thân với Tưởng Thanh Viện, rất muốn thơm Tưởng Thanh Viện.

Cơ mà cô giáo Lý vẫn còn ở đây.

Thấy tụi nhỏ thiu thiu sắp chìm vào giấc ngủ, cô giáo Lý thở phào một hơi. Buổi sáng hôm nay, đám nhóc quay ba người các cô như chong chóng, rốt cuộc bây giờ cũng chịu ngoan ngoãn hơn, cô ta cũng yên tâm nghỉ ngơi một lúc.

Thoắt cái, cô giáo Lý nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau khi cô giáo đi, Lý Thiết quay đầu sang, không nhịn được mà hỏi Tưởng Thanh Ngạn: “Tớ đổi vị trí ngủ với cậu được không?”

Tưởng Thanh Ngạn chớp mắt: “Không được.”

Lý Thiết bĩu môi, cũng biết rất khó có thể thuyết phục được Tưởng Thanh Ngạn nên nhổm người dậy, rướn người sang hỏi Tưởng Thanh Viện: “Viên Viên ơi, tớ nằm ngủ cùng cậu được không?”

Tưởng Thanh Viện chưa kịp trả lời thì Tưởng Thanh Ngạn đã lập tức ngẩng đầu lên, trợn trừng mắt của Lý Thiết: “Không được, em ấy là em gái tớ!”

Lý Thiết cụt hứng: “Tớ biết mà, nhưng tớ có cướp em gái của cậu đâu, tớ chỉ muốn kết bạn, làm quen nên mới muốn nằm bên cạnh cậu ấy.”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy cậu bạn nhỏ này chẳng thông minh chút nào, cậu khịt mũi: “Cậu là con trai, em ấy là con gái, nam nữ khác biệt, không thể nằm ngủ chung với nhau được.”

Lý Thiết trợn tròn mắt, cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Nhưng ba mẹ với ngủ chung với nhau mà.”

Tưởng Thanh Ngạn vẫn còn nhớ như in lời ba nói tối hôm qua: “Đó là bởi ba mẹ cậu đã kết hôn, ở bên nhau nên ba mẹ cậu có thể ngủ cùng nhau.”

Đôi mắt Lý Thiết sáng rực lên: “Vậy thì tớ muốn cưới Viên Viên, ở bên Viên Viên. Nhà tớ có nhiều kẹo lắm, còn có thịt và bánh quy nữa.”

Tưởng Thanh Viện cũng khịt mũi: “Tớ không thèm đâu, nhà tớ cũng có rất nhiều thức ăn.”

Tuy Tưởng Thanh Ngạn không hiểu rõ kết hôn là gì nhưng cậu cảm thấy không vui khi Lý Thiết nói thế, giận dữ thốt lên: “Đúng vậy, chúng tớ không thèm, sau này cậu đừng nói năng như vậy với Viện Viện nữa.”

Lý Thiết buồn thiu, cậu bạn Tưởng Thanh Ngạn này chẳng thân thiện gì cả, cái gì cũng không cho, làn nào cũng từ chối người khác, đúng là một đứa nhỏ hư: “Tại sao lại không được?”

Tưởng Thanh Ngạn không muốn nói chuyện với Lý Thiết nữa, chỉ lừ mắt với cậu ta: “Bởi vì em gái tớ không thích cậu nói vậy. Nếu cậu còn nói nữa, có tin tớ đánh cậu không?”

Thấy Tưởng Thanh Ngạn thình lình giơ nắm tay, Lý Thiết lập tức rụt cổ lại: “Đồ nhỏ mọn, sau này tớ không chơi với cậu nữa.”

Tưởng Thanh Ngạn chẳng thèm chơi với cậu ta, không ai được phép cướp em gái của cậu, không ai được phép bắt nạt em gái của cậu, nếu không cậu sẽ tẩn cho một trận.

Thấy Tưởng Thanh Ngạn không đoái hoài đến mình nữa, Lý Thiết càng tức giận hơn, hét lên: “Tưởng Thanh Ngạn, cậu nhỏ mọn như vậy thì không có con gái nào yêu quý cậu đâu!”

Lý Thiết vừa nói xong, mấy bạn nhỏ chưa ngủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía họ. Tưởng Thanh Viện lập tức nói: “Tớ quý anh trai tớ lắm.”

Lý Thiết hừ một tiếng: “Cậu là em gái của cậu ấy nên không tính, chẳng có bạn nữ nào khác thích cậu ấy đâu, cậu ấy là đồ nhỏ mọn.”

Tưởng Thanh Ngạn không quan tâm những bạn nữ khác có yêu mến mình hay không, nói tóm lại là cậu không thích cậu bạn nhỏ này, cậu ta nói nhiều quá, ồn ào đến mức mọi người không ngủ được. Tưởng Thanh Ngạn hừ lạnh: “Đó là việc của tớ, còn cậu đánh thức mọi người rồi kìa, lát nữa tớ sẽ báo cho cô giáo để cô giáo phạt cậu.”

Lý Thiết nghe vậy thì quay phắt đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, nào ngờ thật sự có tiếng động, mặt cậu ta tái mét, lập tức im re nằm xuống giường, nhắm tịt mắt lại.

Ngay sau đó cô giáo Lý mở cửa bước vào, Tưởng Thanh Ngạn nhìn thấy cô giáo thì lập tức nhắm mắt lại, không dám ngọ nguậy.

Bình Luận (0)
Comment