Cô nghe Mã Ái Vân nói hình như dạo này Tưởng Chính Quang khá thân thiết với một cô gái, đối phương cũng là phụ nữ đã ly hôn, nuôi con một mình, hình như cô ta có ý muốn hai người về chung một nhà. Bởi vậy mà dạo này Mã Ái Vân thường xuyên gọi điện về nhà thúc giục Tưởng Chính Quang mau tiến thêm bước nữa.
Bấy giờ Mã Ái Vân cúp điện thoại, buông tiếng thở dài, Giang Nguyệt Vi bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mã Ái Vân đáp: “Thì vẫn như vậy thôi, Chính Quang nói quan hệ giữa hai chúng nó chưa thắm thiết đến mức kết hôn, tạm thời không định cưới xin.”
Giang Nguyệt Vi có thể thông cảm cho nỗi lo của Tưởng Chính Quang phần nào. Tưởng Chính Quang không giống cô và Tưởng Chính Hoa, anh ta còn có con riêng, nếu tái hôn thì phải rất can đảm, ngộ nhỡ nhìn nhầm người thì lại rước thêm phiền phức, chẳng khác nào tự lấy dây buộc mình.
Nghĩ vậy, cô bèn nói với Mã Ái Vân: “Mẹ đừng sốt ruột quá, chuyện tái hôn nào có dễ dàng như thế. Trước tiên chúng ta cứ từ từ xem xét tính cách người ta.”
Tất nhiên Mã Ái Vân hiểu những điều này nhưng bà sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tuy rằng mấy năm nay Lưu Thải Nga ngoan ngoãn làm việc, không đến nhà họ Tưởng gây sự, có điều cô ta vẫn gửi đồ cho con cái khiến Mã Ái Vân cảm thấy người phụ nữ này vẫn chưa biết chừng mực như những gì cô ta thể hiện.
Thế nên thằng Ba có thể kết hôn sớm ngày nào thì nên kết hôn sớm ngày đó, tránh cho việc Lưu Thải Nga đột nhiên về quê, mượn cớ con cái để gây sự.
Bà hít một hơi: “Mẹ sợ Lưu Thải Nga bỗng nhiên đến tìm tụi nhỏ thôi. Coi bộ năm nay mẹ phải về quê một chuyến mới được.”
Bấy giờ Vạn Tú Trân bưng thức ăn lên bàn, Tưởng Chính Hoa nhướng mày, nói: “Việc này chúng ta tính sau, ăn cơm trước.”
Giang Nguyệt Vi bèn dẫn các con đi rửa tay. Ăn cơm tối xong, Tưởng Chính Hoa bắt đầu dạy hai đứa nhỏ cách viết tên của mình.
Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy tên của mình viết khó quá, đặc biệt là chữ đầu tiên, tập mãi cũng không viết được, ước gì chữ đó dễ viết như chữ đầu tiên trong họ tên của mẹ thì tốt rồi. Giờ phút này, bỗng nhiên cậu cũng muốn đổi tên, có điều cậu chỉ dám nghĩ thôi, chắc chắn ba mẹ sẽ không đồng ý đâu.
Hai đứa nhỏ đang mải mê tập viết, Giang Nguyệt Vi không thể mở ti vi nên kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh con. Tụi nhỏ tập viết chữ còn cô soạn bản thảo về kế hoạch sắp được tuyên truyền.
Năm nay chính phủ cực kỳ coi trọng vấn đề kế hoạch hóa gia đình, từ nhân viên đến lãnh đạo của tòa thị chính bọn họ phải đi tuyên truyền khắp nơi, hôm nay chạy đến huyện này, ngày mai bôn ba đến thôn kia. Nói tóm lại là phải đi khắp nơi, mệt đến nỗi cô gầy rộc đi.
Lúc mệt mỏi, cô đặt bút xuống, đứng dậy hoạt động một chút, hai đứa nhỏ cũng đứng dậy theo cô, vươn tay vươn vai y như thật.
Tưởng Chính Hoa cũng tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Trong quá trình tập viết, hai đứa nhỏ hỏi nhiều đến nỗi anh chỉ dạy một lúc mà đã nhức đầu. Đúng là làm giáo viên rất khó, phải dạy dỗ nhiều học sinh cùng một lúc như vậy, đứa nào cũng ngoác miệng khóc ầm ĩ, không phát điên quả là kỳ tích.
Anh chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy ngộp thở, bèn ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Vi thì thấy cô đang rót nước, bèn nói: “Bà xã rót cho anh một cốc đi.”
Tưởng Thanh Ngạn nghe thấy vậy thì lặp lại: “Bà xã, con cũng muốn uống nước~”
Tưởng Chính Hoa nghe thấy câu này thì đánh nhẹ vào m.ô.n.g cậu nhóc: “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mẹ con là bà xã của ba, là mẹ của con, đừng gọi lung tung.”
Tưởng Thanh Viện thấy anh trai bị đánh, bật cười khanh khách. Có lẽ thấy chưa đủ loạn nên cô bé cũng nhõng nhẽo kêu: “Bà xã, con cũng muốn uống nước~”
Tưởng Chính Hoa thò tay chọc má cô bé: “Con đừng học thói hư tật xấu của anh con, chúng ta phải học điều hay lẽ phải chứ.”
Tưởng Thanh Ngạn trợn to mắt nhìn Tưởng Chính Hoa, ấm ức hỏi: “Tại sao ba không đánh em mà chỉ đánh con?”
Tưởng Chính Hoa nhếch môi: “Con là anh trai, không làm tấm gương tốt cho em noi theo thì rất đáng bị ăn đòn. Nếu con không muốn bị đánh m.ô.n.g thì đứng tấn nhé?”
Tưởng Thanh Ngạn tự bịt miệng mình lại, thốt ra một câu “không cần” qua kẽ ngón tay.
Giang Nguyệt Vi cầm cốc nước đến, cười nói: “Được rồi, mau uống nước đi, uống xong rồi đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường.”
Sáng mai Giang Nguyệt Vi còn phải về nông thôn tuyên truyền, chỗ đó cách đây rất xa, đi xe cũng mất ba bốn giờ nên hôm nay cô muốn ngủ sớm một chút. Đợi con uống nước xong, cô bèn dặn Vạn Tú Trân tắm rửa cho tụi nhỏ.
Đêm nay hai đứa nhỏ rất ngoan, không cần bọn họ ngủ cùng. Hai vợ chồng dỗ con xong thì về phòng. An ninh trật tự trong vòng hai năm nay rất bất ổn, cứ nghĩ đến việc ngày mai Giang Nguyệt Vi phải đến một vùng nông thôn xa xôi như vậy để tuyên truyền thì Tưởng Chính Hoa hơi lo lắng, anh bèn nói: “Ngày mai Châu Lập Dương được nghỉ, chi bằng anh bảo cậu ta đi cùng em về vùng quê đó nhé?”
Đây không phải lần đầu tiên Giang Nguyệt Vi về nông thôn tuyên truyền nên cảm thấy chuyện này không cần thiết: “Không cần đâu, đây không phải lần đầu tiên em về nông thôn, huống chi còn có mấy đồng nghiệp đi xe cùng em nữa. Buổi tối em về ngay, anh đừng lo lắng quá.”
Tưởng Chính Hoa vẫn cảm thấy nơi đó quá xa, hẻo lánh hơn những vùng mà cô đã từng đến, rất không an toàn. Với lại tối nay mi mắt anh giật liên tục: “Đồng nghiệp đi cùng em đều là phụ nữ à? Toàn phụ nữ đi với nhau không an toàn, phải có đàn ông đi cùng mới được.”
“Chắc trong đoàn có hai người đàn ông.” Giang Nguyệt Vi nói: “Chỉ là đi tuyên truyền thôi, có phải chúng em đi bắt ai đâu, không có chuyện gì cả, chỉ cần đọc bản thảo một lúc là quay về.”
“Tuy Châu Lập Dương là người đưa tin của anh nhưng chúng ta không thể nhờ vả cậu ta năm lần bảy lượt như thế được. Hơn nữa dạo này cậu ta đang hẹn hò với Văn Thiến, ngày mai là ngày nghỉ, sao có thể bắt cậu ta bỏ lỡ cơ hội quý báu để về nông thôn tuyên truyền được?”
Tưởng Chính Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng. Châu Lập Dương đã lớn nhưng chuyện cá nhân cẫn còn dở dang, khó khăn lắm mới phát triển tình cảm với Hứa Văn Thiến. Là cấp trên, tất nhiên là anh không muốn cản trở cậu ta.
Anh lập tức gật được: “Vậy cũng được, em đến nơi rồi phải gọi điện thoại cho anh.”
Giang Nguyệt Vi thấy anh lo lắng như vậy, bèn đặt một nụ hôn lên cổ anh: “Anh yên tâm đi, em hai mươi lăm tuổi rồi, có phải trẻ con đâu, em biết chú ý an toàn mà.”
Một nụ hôn mở ra một loạt hành động phía sau, đôi vợ chồng đổ mồ hôi nhễ nhại rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau, Giang Nguyệt Vi đã thức dậy. Hôm nay phải đi sớm nên cô giao việc đưa các con đến trường cho Tưởng Chính Hoa. Người đàn ông cũng thức dậy cùng lúc với cô, ăn cơm sáng xong, bỏ một con d.a.o gấp vào túi của cô rồi mới yên tâm để cô đi.
Trong chuyến đi này, còn có ba người nữa cùng đến nông thôn với Giang Nguyệt Vi, gồm một trai hai gái. Bọn họ tự lái xe, xuất phát từ nội thành, đi mất ba giờ mới đến thị trấn Ma Dương kia. Sau khi hội họp với hai người của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn, bọn họ tiếp tục lái xe đến thôn.
Đường sá ở đây rất khó đi, xóc nảy liên tục, lái xe thêm một tiếng nữa, bọn họ mới đến địa phương cần tuyên truyền trong chuyến này – Đại đội Thạch Dương.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy đường ở đây còn gập ghềnh hơn đường ở công xã bên cô, lúc ngồi trên xe, cô bị xóc nảy đến nỗi suýt nôn ra. Có điều hiện tại đã là buổi trưa, cộng thêm các cô đã hẹn với đại đội nên không dám chậm trễ, dừng xe ở ven đường cái rồi đi sâu vào trong đại đội.