Bốn bề xung quanh đây đều là núi non, đường đi chỉ là đường mòn, cực kỳ khó đi. Thời bấy giờ, dân chúng không hề hưởng ứng kế hoạch hóa gia đình nên chẳng có ai đến đón họ, có điều trên đường đi, bọn họ gặp mấy đường đến hóng chuyện.
Dọc đường, nhân viên của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn giới thiệu sơ qua về tình hình với bọn họ. Đoàn người đang vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng nhiên có một người đi ngược chiều với Giang Nguyệt Vi vội vàng xông đến. Cô lùi lại phía sau mấy bước, suýt nữa thì té ngã, may mà có đồng nghiệp bên canh đỡ cô.
Đồng nghiệp lập tức lên tiếng trách móc thay cô: “Đi đứng kiểu gì vậy? Không có mắt à?”
Giang Nguyệt Vi chưa kịp lên tiếng thì người phụ nữ đi đã túm lấy tay cô, siết thật chặt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô, khóe môi run run: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý, không cố ý thật mà.”
Giang Nguyệt Vi nhìn người phụ nữ gầy yếu trước mặt mà sững sờ. Cô hoàn toàn không ngờ rằng người phụ nữ cố tình đụng trúng cô lại là Trần Hồng Yến!
Tuy rằng cô ta rất gầy, gầy đến nỗi suýt không nhận ra ngoại hình trước đây của cô ta, vả lại hình như tinh thần cũng không ổn định lắm. Có điều Giang Nguyệt Vi dám khẳng định người này chính là Trần Hồng Yến...
Chính là người “chị dâu” vẫn chưa ly hôn của cô, người “chị dâu” không thèm đoái hoài đến con cái, bỏ trốn với người đàn ông khác!
Có điều... tại sao cô ta lại ở đây???
Ngay cả Trần Hồng Yến cũng ngây người, nhìn cô bằng ánh mắt hét sức bàng hoàng, thậm chí bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng siết chặt hơn, đau đến nỗi khiến Giang Nguyệt Vi phải nhíu mày, gỡ tay cô ta ra.
Tuy rằng hồi còn ở nhà họ giang, Giang Nguyệt Vi và Trần Hồng Yến không thân thiết gì cho cam, thậm chí Trần Hồng Yến còn khinh bỉ cô ra mặt, thế nhưng cô vẫn muốn biết tại sao người phụ nữ này lại ở đây. Có điều cô chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh vang lên tiếng quát của một người đàn ông: “Trần Như Quyên, cô đang làm gì vậy?”
Trần Hồng Yến nghe thấy thế thì cả người cứng đờ, lập tức quay sang nhìn: “Không, không có gì. Tôi bất cẩn đụng trúng vị đồng chí này nên xin lỗi cô ấy thôi.”
Bấy giờ Giang Nguyệt Vi mới nhận ra giọng nói của Trần Hồng Yến không rõ ràng, giống như đầu lưỡi đang cuốn lấy thứ gì đó, nếu không cố gắng lắng nghe thì sẽ không nghe được cô ta nói gì.
Còn Trần Hồng Yến hình như bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, mặt mũi trắng bệch như thể nhìn thấy quỷ, không còn vẻ huênh hoang, phách lối khi còn ở nhà họ Giang một chút nào.
Giang Nguyệt Vi cũng quay sang nhìn, đằng trước có một người đàn ông lạnh lùng bước về phía cô. Người đàn ông có vóc dáng cao to, vạm vỡ, gương mặt chính trực, ở lông mày ở một vết sẹo, đôi mắt hung dữ đáng sợ, thoạt nhìn dễ làm người khác sợ hãi.
Giang Nguyệt Vi không quen người đàn ông này nhưng Trần Hồng Yến lại quen. Hơn nữa ban nãy người đàn ông gọi cô ta là? Trần Như Quyên ư? Tại sao ngay cả tên mà cô ta cũng đổi?
Giang Nguyệt Vi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chẳng lẽ cô nhận nhầm người thật ư?
Bấy giờ người đàn ông nhìn Trần Hồng Yến, nói bằng giọng điệu lạnh tanh: “Xin lỗi rồi còn không mau quay về đây?”
Trần Hồng Yến lại đưa mắt nhìn Giang Nguyệt Vi, xin lỗi thêm lần nữa rồi vội vàng đi đến bên cạnh người đàn ông: “Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác tìm thức ăn.”
Bấy giờ đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn vội nói: “Hai anh chị khoan hẵng đi, chúng tôi là người của văn phòng kế hoạch hóa gia đình, đến đội của anh chị để tuyên truyền, lát nữa hai người nhớ đến nghe tuyên truyền nhé.”
Vẻ mặt người đàn ông kia lạnh như băng: “Liên quan gì đến tôi, tôi không có con.”
Đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn sửng sốt, hiển hiên người này không ngờ đối phương đã trả lời như vậy, Trần Hồng Yến cũng vội vàng xua tay: “Xin lỗi, lát nữa chúng tôi bận không đi được.”
Một đồng chí khác lập tức tiến lên đưa tờ rơi tuyên truyền cho họ: “Vậy chi bằng hai người cầm tờ rơi này xem đi.”
Người đàn ông kia không nhận lấy tờ rơi, kéo phắt Trần Hồng Yến đi.
Thấy bọn họ đi rồi, Giang Nguyệt Vi mới để ý đến chỗ ban nãy bị Trần Hồng Yến nắm đã đỏ tấy lên. Vừa rồi cô ta siết c.h.ặ.t t.a.y cô như thế, hình như là cố ý, không biết cô ta làm vậy là muốn biểu đạt điều gì.
Có điều nếu người phụ nữ ấy thật sự là Trần Hồng Yến thì tại sao gặp cô lại chỉ nói có vài câu như thế? Chẳng lẽ do chột dạ nên không nói, hay là bị người đàn ông kia dọa sợ c.h.ế.t khiếp?
Bây giờ, nữ đồng nghiệp đi cùng Giang Nguyệt Vi từ nội thành mới khẽ nói: “Người đàn ông kia hung dữ thế nhỉ, làm tôi ban nãy không dám mở miệng.”
Đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn vội nói: “Đàn ông ở thôn này đều như vậy, vừa thô kệch vừa dữ dằn, có lẽ sẽ có vài người không ưa chúng ta. Nói chung là lát nữa có bao người đến nghe thì chúng ta tuyên truyền cho bấy nhiêu người.”
Tất nhiên mọi người không hy vọng tất cả dân chúng trong đội đều đến nghe bọn họ tuyên truyền nên không ai lấn cấn nhiều, tiếp tục lên đường. Mới đi chưa được vài bước thì bọn họ gặp một người phụ nữ đi ngược chiều với họ, cô ta nhìn đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn, vội cười nói: “Xin lỗi, nhà tôi nhiều việc quá nên đến muộn.”
Đồng chí của văn phòng kế hoạch hóa gia đình thị trấn lập tức giới thiệu nhóm người Giang Nguyệt Vi với cô ta: “Đây là chủ nhiệm của đại đội phụ nữ, Ngô Lan Bình.”
Ngô Lan Bình nhìn nhóm người: “Các anh chị đi đường xa như vậy chắc đều đói bụng rồi, chi bằng chúng ta ăn cơm trước rồi tuyên truyền được không?”
Giang Nguyệt Vi lắc đầu: “Không cần đâu, cứ tuyên truyền luôn đi, lát nữa chúng tôi về thị trấn rồi ăn cũng được.”
Ngô Lan Bình cũng biết bọn họ có quy định khi về nông thôn tuyên truyền là không được ăn đồ ăn của người dân, cũng không ép uổng: “Vậy cũng được, chúng ta đến văn phòng đại đội luôn nhé.”
Bây giờ đã là mười một giờ nên nhóm người Giang Nguyệt Vi không dám rề rà, nhanh nhẹn đi theo Ngô Lan Bình đến văn phòng đại đội.
Giang Nguyệt Vi vẫn ôm mối nghi ngờ, giờ lại gặp được người của đội là Ngô Lan Bình, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Chị Ngô này, ban nãy chị đi tới có gặp một người đàn ông có sẹo trên mặt và một người phụ nữ đi cùng anh ta không?”
Ngô Lan Bình ngây ra một lúc, nhìn cô: “Cô muốn hỏi về cặp vợ chồng nhà anh Hai Châu và Trần Như Quyên hả?”
Giang Nguyệt Vi thấy cô ta gọi Trần Hồng Yến là Trần Như Quyên, hơi nhíu mày: “Người phụ nữ kia tên là Trần Như Quyên ư?”
Ngô Lan Bình gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Giang Nguyệt Vi bật cười: “Không có gì, chẳng qua tôi thấy cô ta rất giống một người đồng hương mà tôi từng quen, tôi còn tưởng gặp được người quen ở đây.”
Ngô Lan Bình là người thích hóng chuyện, bèn hỏi quê quán của Giang Nguyệt Vi rồi nói: “Vậy cô nhận nhầm người rồi, Trần Như Quyên không sinh ra ở đó. Cô ta là người Dương thành, anh Hai Châu kể rằng họ gặp nhau lúc làm việc chung.”
Giang Nguyệt Vi quen biết Trần Hồng Yến hai kiếp, cảm thấy dù cô ta gầy trơ xương thì chắc hẳn mình cũng không nhận nhầm. Có điều Ngô Lan Bình đã nói vậy, cô bèn đáp: “Vậy có thể là tôi nhận nhầm, cơ mà Dương thành phát triển lắm mà, anh Hai Châu đúng là có phúc mới cưới được vợ ở thành phố lớn.”
Ngô Lan Bình cười trừ: “Không biết nữa, chẳng phải bây giờ được tự do yêu đương sao. Anh Hai Châu dẻo miệng, ngon ngọt một lúc là con gái người ta đã theo luôn.”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy Ngô Lan Bình không nói dối, thoắt cái đã nhìn thấy trụ sở đại đội nên cô không hỏi nữa.
Chẳng mấy chốc nhóm người đã vào trụ sở đại đội, Ngô Lan Bình đi thẳng vào văn phòng bật loa, dặn dò các đội viên tự mang băng ghế đến đây nghe tuyên truyền.