Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 209

Chiếc loa phát âm thanh vang vọng đến từng ngóc ngách trong đội, hễ ai có mặt ở nhà là đều nghe thấy. Tất nhiên Trần Hồng Yến cũng nghe thấy, vốn dĩ cô ta định nhân cơ hội có người ngoài đến để cầu cứu, có điều cô ta không ngờ rằng người đến tuyên truyền hôm nay lại là Giang Nguyệt Vi.

Chắc chắn Giang Nguyệt Vi biết tất cả những điều cô ta đã làm hồi còn ở nhà họ Giang. Bởi vậy vừa rồi cô ta mới thất thần như vậy, quên sạch mục đích hôm nay của mình. Ai ngờ chỉ chậm trễ chút thôi mà người đàn ông đã đuổi kịp, cô ta cũng vuột mất cơ hội lần này.

Bây giờ trên loa gọi mọi người đi họp, cô ta biết đây là cơ hội cuối cùng, cô ta cũng muốn đi, muốn đi gặp Giang Nguyệt Vi, có điều người đàn ông đang trông chừng cô ta cực kỳ nghiêm ngặt.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng tưởng tôi không biết cô định làm gì, ban nãy cô cố tình đụng trúng người ta đúng không, muốn cầu xin người khác cứu giúp đúng không?”

Trần Hồng Yến lắc đầu nguầy nguậy, chịu đựng cơn đau trong miệng: “Không phải, tôi vô tình đụng trúng thật mà, ban nãy tôi không hề nói gì hết.”

Người đàn ông cười ha ha, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thấy dạo này cô ngoan ngoãn, nghe lời nên tạm thời tin. Nếu lần sau cô dám ra ngoài nói lung tung thì tôi sẽ cắt lưỡi cô, đánh gãy chân cô, nhốt cô lại!”

Trần Hồng Yến lập tức bịt miệng mình lại, không dám nhúc nhích, cả người lạnh toát như bị nhốt trong hầm băng.

Hồi ấy cô ta theo người khác đến Dương thành, sau đó gặp được anh Hai Châu. Cô ta cứ ngỡ mình gặp được tình yêu và tương lai rồi, ai ngờ người đàn ông này là một thằng lừa đảo, lừa cô ta đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, nhà cửa nghèo rớt. Bây giờ, mỗi ngày của cô ta đều chìm trong địa ngục và ác mộng.

Trần Hồng Yến cực kỳ hối hận, hối hận muốn c.h.ế.t quách đi cho xong. Không ai cứu được cô ta, anh hai Châu đã nói dối mọi người, nói dối cô ta, không một ai tin tưởng cô ta, cô ta chỉ còn cách tự cứu lấy mình.

Nghĩ vậy, cô ta run rẩy nói: “Chúng ta không đi nghe tuyên truyền à?”

Người đàn ông cười gằn: “Đi cái mẹ cô, cô có đẻ được đứa con nào đâu mà đòi đi nghe tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình cái mẹ gì đó. Cô định bỏ trốn đúng không?”

Trần Hồng Yến thức thời không đôi co với anh ta nữa, nếu không cô ta sẽ phải chịu đòn roi. Bây giờ cô ta chỉ có thể hi vọng Giang Nguyệt Vi bỗng nhiên tốt bụng xen vào việc người khác, phát hiện ra hoàn cảnh khốn cùng của cô ta, cứu cô ta đi.

Trong khi đó, ở sân thể dục của trụ sở đại đội, mọi người lần lượt đi tới, Giang Nguyệt Vi rướn cổ nhìn lướt qua một lượt nhưng tìm mãi mà không thấy Trần Hồng Yến đâu. Chẳng mấy chốc là buổi tuyên truyền bắt đầu, cô đành tạm gác chuyện này lại.

Gần như ngày nào bọn họ cũng đi tuyên truyền nên không cần đọc trước bản thảo, Giang Nguyệt Vi cũng có thể nói một cách trôi chảy. Nói đi nói lại thì cuối cùng chỉ là nhắc nhở bọn họ chú ý giữ gìn vệ sinh, trẻ non tháng, trẻ đủ tháng, sinh xong nhớ làm những gì vân vân...

Người dân trong thôn cũng hợp tác với họ để hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, nghiêm túc lắng nghe. Giang Nguyệt Vi nói xong, không biết bọn họ có nghe lọt chữ nào không, cơ mà chung quy là nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành.

Sau khi đám đông giải tán, Ngô Lan Bình muốn mời bọn họ ở lại ăn cơm nhưng nhóm người Giang Nguyệt Vi lại từ chối. Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi muốn đích thân đi kiểm chứng thân phận của “Trần Hồng Yến”, có điều ban nãy cô đã hỏi Ngô Lan Bình và cũng đã nhận được đáp án.

Nếu người phụ nữ ấy thật sự là Trần Hồng Yến thì cô biết nói gì? Suy cho cùng ngày ấy là do cô ta chối bỏ nhà họ Giang, vứt bỏ cả con ruột của mình, chạy theo người đàn ông khác.

Nếu cô ta thật sự là Trần Hồng Yến, chẳng lẽ cô còn phải khuyên nhủ cô ta quay về với Giang Tinh Quốc, tiếp tục cuộc hôn nhân đó?

Tuy Giang Nguyệt Vi băn khoăn nhưng người đàn ông đi cùng Trần Hồng Yến ban nãy không dễ chọc, bây giờ cô đang ở địa bàn của người khác, lại nhớ đến lời dặn dò tối hôm qua của Tưởng Chính Hoa, quyết định về nhà trước rồi tính tiếp.

Bọn họ lái xe về, lúc đi ngang qua thị trấn thì dừng lại ăn uống, sau đó tiếp tục lên đường. Dọc đường đi không gặp vấn đề gì, con d.a.o gấp trong túi của Giang Nguyệt Vi cũng không cơ hội được sử dụng.

Lúc về đến thành phố, trời đã tối mịt, cô mệt lử về đến nhà. Mọi người đang đợi cô về ăn cơm, hai đứa nhỏ thấy cô về, lập tức đứng dậy nhào tới, gọi mẹ ơi.

Giang Nguyệt Vi ôm các con một lúc rồi đi rửa tay. Vạn Tú Trân nhìn cô, cười nói: “Nếu cô còn không về, chắc ba tụi nhỏ sẽ bật dậy đi tìm mất.”

Giang Nguyệt Vi nhìn người đàn ông, giải thích: “Mọi chuyện đều suôn sẻ, có điều đường khó đi quá, xe cũng cũ nên đi chậm nên em về muộn.”

Tưởng Chính Hoa quan sát cô từ đầu đến chân thấy không có vấn đề gì mới để cô đi ăn cơm.

Giang Nguyệt Vi ngồi xuống nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: “Hôm nay các con ở trường có ngoan không?”

Tưởng Thanh Viện gật đầu, hào hứng kể lại chuyện ở trường cho Giang Nguyệt Vi nghe. Giang Nguyệt Vi thấy hình như cô bé bắt đầu thích đi học, trong lòng khấp khởi mừng thầm.

Cô quay sang thấy con trai im lặng không nói câu nào, bèn hỏi: “Anh trai không thích nhà trẻ sao?”

Tưởng Thanh Ngạn ngẩng mặt lên, nghĩ ngợi một lát rồi buông tiếng thở dài: “Con cũng hơi thích, nhưng trong lớp không có bạn nào cùng chơi với con trước kia.”

Giang Nguyệt Vi biết cậu nhắc đến ai. Những đứa nhỏ từng chơi với cậu đã học lớp chồi, một số còn học tiểu học rồi, áng chừng cậu nhóc buồn bực vì chuyện này đây.

Tưởng Chính Hoa bèn nói: “Nếu con muốn học cùng những bạn đó thì con lại không thể học cùng lớp với em gái. Em gái con còn nhỏ, chỉ học được lớp này thôi, chẳng lẽ con không muốn học cùng lớp với em gái sao?”

Tưởng Thanh Ngạn sửng sốt, sốt ruột giải thích bằng chất giọng non nớt: “Không đâu, con muốn học cùng em gái, con muốn bảo vệ em.”

Giang Nguyệt Vi cười, duỗi tay nhéo má cậu, khen cậu vài câu rồi mới ăn cơm tiếp.

Cơm nước xong xuôi, Giang Nguyệt Vi đi tắm, lúc về phòng cô chợt nhớ đến nỗi băn khoăn buổi chiều, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tưởng Chính Hoa nghe.

Cuối cùng cô nói: “Em vẫn luôn cảm Trần Hồng Yến có gì đó không ổn. Nếu cô ta không phải Trần Hồng Yến thì tại sao lại giống Trần Hồng Yến như vậy? Nếu cô ta thật sự là Trần Hồng Yến thì cô ta đổi tên làm gì? Chẳng lẽ cô ta muốn sống một cuộc đời mới, không muốn chúng ta tìm được cô ta?”

“Nếu như vậy, đáng lẽ cô ta không nên cố tình đụng trúng em, lại còn siết c.h.ặ.t t.a.y em như thế.”

Tưởng Chính Hoa không ngờ Giang Nguyệt Vi lại gặp được Trần Hồng Yến trong chuyến đi này, nghe cô kể xong cũng thấy có vấn đề. Một lúc sau anh nhíu mày: “Nghe em phân tích như vậy, anh cảm thấy có lẽ cô ta bị lừa hoặc bị bắt đi.”

Giang Nguyệt Vi "à" một tiếng: “Từ đâu anh nhìn ra cô ấy bị lừa bắt cóc?"

Tưởng Chính Hoa cũng không có chứng cớ gì hết cũng chỉ là một loại trực giác: “Đổi tên chẳng qua là không muốn người khác nhận ra cô ta, còn bản thân cô ta không thể thay đổi được, có thể là người đàn ông kia sửa cho cô ta, mà loài người chỉ nhận tiền như cô ta đến chỗ đó vậy mà vẫn có thể sống tốt, hơn phân nửa là nhìn sắc mặt người đàn ông kia, mà bây giờ cô ta lại có thể tự do hoạt động, khả năng bị bắt cóc nhỏ hơn một chút, vậy có thể chỉ là một loại khác."

Giang Nguyệt Vi nghe anh nói như vậy, tựa như cũng cảm thấy có lý như thế .

Bình Luận (0)
Comment