Với tính tình ban đầu của Trần Hồng Yến, nếu như cuộc sống không sống tiếp được thì chắc chắn đã sớm chạy rồi, cô ta không chạy phỏng chừng chính là bị hạn chế bởi người khác, nếu cô ta thật sự bị bắt cóc phỏng chừng sẽ bị nhốt lại, mà hiện tại cô ta có thể tự do hoạt động, khả năng bị lừa trước đây là rất lớn.
Giang Nguyệt Vi tháo bỏ nghi hoặc trong lòng, cũng không xoắn xuýt nữa, cho dù thật sự bị lừa, tất cả đều là Trần Hồng Yến tự mình làm ra, hiện tại cô ta ngoại trừ gầy đi một chút, hình như cũng không có vấn đề gì khác, hơn nửa đại đội Thạch Dương kia nhiều người như vậy nhìn, tính mạng của cô ta chắc hẳn là không đáng lo ngại.
Giang Nguyệt Vi rất nhanh nằm xuống: “Vậy coi như em đã nghĩ, đây là quả do cô ta tự mình trồng, vậy thì tự mình gánh chịu hậu quả vậy."
Tưởng Chính Hoa cười: “Em nói với anh hơn nửa ngày, anh còn tưởng em muốn giúp cô ta."
Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Hiện tại mỗi ngày em bận rộn tối mắt tối mũi, nào có thời gian đi nghe ngóng tình hình của cô ta cơ chứ, chỉ có sự khôn khéo của cô ta, nếu thật sự bị lừa, nói không chừng đã sớm nghĩ ra cách để thoát thân như nào rồi, nào cần đến em."
Trần Hồng Yến và tình hình cụ thể của người đàn ông kia Giang Nguyệt Vi cũng không biết, lỡ như cô ta lại nhận lễ hỏi của người ta rồi thật sự đi theo người ta thì sao, bây giờ Giang Nguyệt Vi mỗi ngày đều phải chạy tuyên truyền, không có thời gian đi điều tra tình huống của cô ta, hơn nữa chủ nhiệm phụ nữ Ngô Lan Bình kia còn ở đó, bản thân cô ta là người quản lí nhân khẩu cũng không quản được những chuyện này.
Tưởng Chính Hoa ừ một tiếng: “Sau này em có còn muốn sang bên kia tuyên truyền không?"
Giang Nguyệt Vi lắc đầu: “Không đi, đi một lần là đủ rồi, chúng ta còn có chỗ khác cần đi."
Tưởng Chính Hoa hơi nhíu mày: “Vậy khi nào công việc của mọi người mới kết thúc? Em ngày ngày xuống nông thôn, đi đường xa như kia lại nguy hiểm như thế, anh không yên tâm, nếu không thì anh nghĩ cách giúp em xin điều chỉnh?"
Giang Nguyệt Vi cũng không biết sau khi tốt nghiệp cô lại bị phân đến làm quản lí nhân khẩu, hiện tại kế hoạch hóa gia đình đang gấp rút, khối lượng công việc cũng lớn theo, nhưng nếu như cô muốn vận dụng quan hệ tưởng Chính Hoa để xin điều chỉnh vẫn tương đối dễ dàng, thế nhưng cô vừa mới tốt nghiệp, cũng không tiện đổi thẳng,.
"Làm trước đi." Cô cười nói: “Nếu làm lâu vẫn không thể điều chỉnh, đến lúc đó lại tính sau."
Tưởng Chính Hoa biết cô là người tuần tự mà tiến, cho nên cũng không nói nhiều, ôm cô liền đi vào giấc ngủ.
Chuyện của Trần Hồng Yến trực tiếp bị Giang Nguyệt Vi bỏ lại phía sau, mỗi ngày cô vẫn đưa con đi học, sau đó đi làm, sống cuộc sống của bản thân vẫn trôi qua như cũ.
Còn Trần Hồng Yến vẫn chờ cô giúp mình lúc này bắt đầu tuyệt vọng, đã mấy ngày trôi qua, Giang Nguyệt Vi ngay cả cái bóng cũng không có, có thể bởi vì đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang cho nên Giang Nguyệt Vi căn bản cũng không muốn quan tâm chị dâu trước kia như cô ta.
Huống chi hiện tại cô ta cũng ly hôn với Giang Tinh Quốc, cũng đã sớm không phải là chị dâu của Giang Nguyệt Vi, cô ta hẳn là không ôm hy vọng gì với Giang Nguyệt Vi mới phải!
Trần Hồng Yến ngồi trên giường, lòng nóng như lửa đốt, mọi người trong đại đội này đều tin tưởng Châu lão nhị, cho rằng cô ta cầm ba trăm đồng sính lễ của Châu lão nhị còn muốn chạy, cho nên đều nói cô ta không biết tốt xấu gì cũng không có lương tâm, cô ta nói cái gì căn bản cũng không có ai tin cô ta, Châu lão nhị lại một mực nhìn chằm chằm cô ta, cô ta cũng không tiện hành động.
Hiện tại Giang Nguyệt Vi nhìn thấy cô ta cũng không để ý tới cô ta, vậy loại ngày tháng mỗi ngày bị đánh phải đến khi nào mới có thể chấm dứt được đây?
Sớm biết sẽ có kết cục hôm nay, Trần Hồng Yến lúc trước ra sao cũng sẽ không náo loạn nhà họ Giang, Giang Tinh Quốc tuy rằng có hơi phế vật thế nhưng đối với cô ta vẫn là rất tốt, cũng cho tới bây giờ chưa từng đánh cô ta, ở nhà họ Giang gần như không có người đối nghịch với cô ta, Lý Mỹ Ngọc tuy rằng có đôi khi sẽ mắng người, thế nhưng nể mặt cháu trai cũng không dám tỏ thái độ với cô ta.
So sánh như vậy, cô ta đột nhiên muốn khóc, sớm biết như vậy lúc trước cô ta không nên ghét bỏ nhà họ Giang không nên gây sức ép, kết quả vừa gây sức ép thì trải qua cuộc sống sống dở c.h.ế.t dở như bây giờ.
Đang oán giận chính mình, ngoài cửa vang lên động tĩnh, hình như là có tiếng đối thoại, Trần Hồng Yến lúc này lau nước mắt sắp tràn khỏi mi.
Sau đó, Châu lão nhị tiến vào, nhìn thấy cô ta nằm ở trên giường, lúc này mặt lạnh nói: "Ban ngày ban mặt, cái gì cũng không làm chỉ biết nằm trên giường, mẹ nó cô tàn phế sao?"
Trần Hồng Yến nghe vậy ngay lập tức từ trên giường đi xuống, Châu lão nhị nhìn cô ta biết điều như vậy, lập tức lại nói: "Mau nấu cho ông đây hai món ăn, tôi với anh em tôi uống hai chén."
Trần Hồng Yến không dám phản kháng, lập tức đi theo hắn ta ra khỏi phòng, nhìn thấy trong gian nhà chính có một người đàn ông, người đàn ông này lúc trước cô ta đã gặp qua, gọi là anh Hổ, cô ta chào hỏi rồi rời khỏi gian nhà chính đi vào phòng bếp.
Vị trí của nhà họ Châu tương đối lệch, phòng bếp là ở bên ngoài đại viện, cách không đến năm mét là có một gia đình, Trần Hồng Yến muốn vào phòng bếp, vừa lúc thấy thím ở cách vách cũng đang ở trong sân.
Trong đầu cô ta bỗng nhiên chuyển động, lập tức nhìn thím kia nói: "Thím, lần trước không phải thành phố đến tuyên truyền sinh đẻ sao, vậy tờ rơi tuyên truyền thím còn có hay không?"
Thím kia biết Trần Hồng Yến, nghe nói cô ta ở Dương Thành tiêu rất nhiều tiền của Châu lão nhị, Châu lão nhị trả cho nhà họ Trần hơn ba trăm đồng tiền sính lễ, người phụ nữ này sau khi tới nơi này lại đổi ý, vẫn không muốn qua lại với Châu lão nhị qua lại, muốn chạy trốn, cho nên thường xuyên hồ ngôn loạn ngữ, thím này cũng không thích cô ta.
Nhưng bây giờ người ta hỏi, bà ta cũng không có gì không dễ trả lời, liền nói: "Đúng, làm sao vậy?"
Trần Hồng Yến quay đầu nhìn trong phòng một cái, sau đó nói: "Thím có thể cho tôi xem một chút không, ngày đó tôi không đi nghe giảng nên muốn biết mọi người nói cái gì."
Thím kia còn tưởng rằng cô ta lại nói lung tung cái gì đó, thì ra chỉ là muốn tờ rơi tuyên truyền: “Tôi có, tôi đưa cho cô."
Trần Hồng Yến liên tục nói lời cảm ơn, cô ta vốn là muốn tìm cơ hội gọi điện báo công an, nhưng nếu như công an cũng không để ý tới cô ta, hoặc là qua loa một lượt, đến lúc đó người chịu tội còn không phải là chính bản thân cô ta hay sao?
Tuy rằng đối với Giang Nguyệt Vi đã sớm không ôm hy vọng gì thế nhưng cô ta cách nơi này gần nhất, hiện tại có thể cứu bản thân cô ta cũng chỉ có Giang Nguyệt Vi, cho nên Trần Hồng Yến hiện tại chỉ cầu nguyện kế hoạch trên tờ rơi tuyên truyền có thể có số điện thoại của Giang Nguyệt Vi, đến lúc đó cô ta như thế nào cũng phải nghĩ cách để gọi qua.
Rất nhanh, thím kia cầm danh sách đi ra, trước khi đưa danh sách, bà ta nhìn Trần Hồng Yến mỉm cười: “Quyên tử, thím khuyên cô một câu, nếu như đã đi theo Châu lão nhị, vậy chúng ta cứ sống thật tốt có phải hay không, chúng ta nên sinh con thì sinh con, nên làm việc thì làm việc đúng không?"
Trần Hồng Yến nghe nói như vậy, trong lòng tức giận muốn chảy máu, Châu lão nhị chính là kẻ lừa đảo, hại cô ta thảm như vậy, cô ta không có khả năng sinh con với người đàn ông này, tuy rằng trong lòng hùng hùng hổ hổ, nhưng cô ta cũng chỉ có thể cười nói: "Cám ơn thím, tôi biết mà."