Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 211

Thím kia cũng không muốn nói nhiều với cô ta, trực tiếp đưa danh sách qua, Trần Hồng Yến nhận lấy danh sách nhìn xem, có thể là đường của cô ta vẫn chưa hết, trên danh sách đến tay quả nhiên in số điện thoại ban quản lý nhân khẩu của thành phố, chỉ cần lấy được số điện thoại, cô ta sẽ có hy vọng!

Tay Trần Hồng Yến hơi run rẩy, quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa gian nhà chính, Châu lão nhị không để ý tới bên này, vì thế cô ta vội vàng cất danh sách, sau đó vào phòng bếp nấu cơm.

Hôm nay trong nhà có khách đến, sau khi cô ta làm đồ ăn xong vội vàng lấy rượu Châu lão nhị cất giữ trước đó ra, hôm nay để cho hai người bọn họ uống say chết, đến lúc đó cô ta lại tìm cơ hội đi ra ngoài gọi điện thoại.

Mấy tháng gần đây Trần Hồng Yến rất ngoan, không có bất kỳ phản kháng nào, cho nên Châu lão nhị cũng không cảnh giác nhiều nữa, cũng không chú ý đến vợ của mình có dị thường gì.

Châu lão nhị vừa uống rượu, Trần Hồng Yến chuẩn bị bị đánh chịu tội, cho nên cô ta vội vàng chạy về phòng ngủ, chờ hắn ta một lát nữa say rượu thì đi ra ngoài đại đội gọi điện thoại.

Cô ta vừa nhìn trộm động tĩnh bên ngoài vừa nghe lén, thế nhưng cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, Châu lão nhị và anh Hổ kia uống rất lâu vẫn chưa ngã xuống, thế nhưng có lẽ cũng là uống quá nhiều, lời nói liền nhiều hơn không ít, trong miệng vẫn chửi cô ta không biết sinh con.

"Sớm biết, cô ta... Lâu như vậy không sinh thì khi đó ông đây đã bán cô ta rồi..."

Anh Hổ kia dường như cũng uống nhiều, nói chuyện cũng không vào đúng chủ để: “Vậy anh sớm, sớm nói đi, trong tay tôi còn có phụ nữ, anh... anh muốn bao nhiêu tuổi? Tôi bảo đảm, cam đoan tìm một người, có thể sinh cho anh một đứa con mập mạp..."

Trần Hồng Yến ở trong phòng nghe được lời này, tại chỗ liền bị dọa khiến sắc mặt trắng bệch, hai người này có ý gì? Hắn ta sẽ bán cô ta ư? Có người trong tay là có nghĩa gì? Còn cô gái nào khác sao?

Người đàn ông c.h.ế.t tiệt này lừa gạt cô ta, đánh cô ta thì không nói, hiện tại còn muốn bán cô ta đi?

Trần Hồng Yến tức giận đến cả người phát run, cô ta còn muốn nghe tiếp thế nhưng bên ngoài không có động tĩnh, cô ta nín thở nhìn ra bên ngoài, hai người kia đang cụng chén, lại nói đến cái khác.

Sau khi uống rượu nói lời thật lòng, loại người như Châu lão nhị thật sự cái gì cũng làm được, nếu như Châu lão nhị thật sự đem cô ta bán đi, vậy thì cô ta sẽ c.h.ế.t chắc.

Thân thể cô ta run rẩy chờ đợi, cuối cùng cũng qua nửa giờ, bên ngoài hoàn toàn không còn tiếng động, cô ta mới mở cửa ra nhìn, hai người uống rượu đều đã ngã xuống bàn.

Trần Hồng Yến thăm dò đẩy, Châu lão nhị không có phản ứng, vì thế cô ta vội vàng lấy ra năm hào tiền mà bản thân đã tiết kiệm ba tháng vội vàng chạy đến văn phòng đại đội, đến lúc đó, bên trong chỉ có một mình bí thư chi đội của đại đội, trong tay anh ta cầm tờ báo đang ngồi chậm rãi uống trà.

Bí thư chi bộ nhìn thấy Trần Hồng Yến, tò mò nhìn thoáng qua phía sau cô ta, bình thường Châu lão nhị với cô ta đều như hình với bóng, lúc này cũng chỉ có một mình cô ta liền hỏi cô ta: "Châu lão nhị không đi với cô à?"

Trần Hồng Yến mím môi một chút, cười nói: "Đang ngủ, tôi muốn mượn điện thoại gọi một cuộc."

Bí thư chi bộ cũng biết chuyện của Châu lão nhị và Trần Hồng Yến, nhưng thanh quan khó phá chuyện gia đình, cho nên chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, anh ta cũng không tiện quản quá nhiều, hiện tại nghe cô ta nói như vậy, cũng không làm khó cô ta: “Điện thoại ở bên trong, cô tự mình đi gọi đi."

Trần Hồng Yến cảm ơn rồi lập tức vào phòng, cầm điện thoại chỉ do dự một hồi liền lập tức gọi theo số điện thoại trên tờ rơi, bên kia điện thoại chuông vang lên rất lâu mới có người nghe máy.

Trần Hồng Yến vừa nghe liền có thể nghe ra là giọng nói của Giang Nguyệt Vi, cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bí thư chi bộ ở cửa, thấy anh ta không để ý tình hình bên này, lúc này đè giọng nói: "Giang Nguyệt Vi, là tôi, tôi là Trần Hồng Yến."

Giang Nguyệt Vi ở trong điện thoại bất thình lình nghe được điện thoại của Trần Hồng Yến có hơi sửng sốt, thế nào cũng không nghĩ tới cô ta lại gọi tới nơi này, thế nhưng hai người bọn họ đã sớm không có quan hệ gì, cho nên cô cũng không muốn nghe điện thoại của Trần Hồng Yến.

Nhưng dường như đối phương biết cô muốn cúp điện thoại, vì thế lập tức lại nói: "Cô đừng cúp điện thoại trước, tôi có việc muốn báo cáo."

Giang Nguyệt Vi vừa nghe nói cô ta muốn tố cáo, suy nghĩ một chút liền nói: "Nói đi, cô muốn báo cáo cái gì?"

Trần Hồng Yến biết Giang Nguyệt Vi có mâu thuẫn với cô ta, cho nên sẽ không nói với cô bản thân mình bị Châu lão nhị lừa đến nơi này, nếu không thì Giang Nguyệt Vi sẽ không quản chuyện của cô ta, cho nên từ lúc tới cô ta đã nghĩ kỹ, sự việc nhất định phải nói lớn lên: “Châu lão nhị chồng tôi và bằng hữu của hắn anh Hổ là kẻ buôn người, tôi là bị bắt cóc tới nơi này, trong tay bọn họ còn có người khác, cô mau tìm công an đến bắt bọn họ đi!"

Giang Nguyệt Vi nghe cô ta nói xong khẽ nhíu mày: “Trần Hồng Yến, cô nói lời này là phải nói có chứng cứ, nếu như cô nói là thật, vậy chuyện lớn như vậy cô không tìm công an bên kia vậy mà lại gọi điện thoại cho quản lý kế hoạch hóa gia đình là tôi? Hơn nữa, đại đội có bí thư chi đội còn có chủ nhiệm phụ nữ, sao cô không tìm bọn họ?"

Trần Hồng Yến sợ Châu lão nhị nhanh chóng phát hiện ra không thấy mình, cho nên cũng không dám trì hoãn thời gian, chỉ nói ngắn gọn: "Nơi này không ai tin tôi, thật sự, tôi không có lừa cô, vừa rồi nhân lúc bọn họ uống rượu nói chuyện đã nói trong tay bọn họ còn có người khác, cô cứ tin tôi một lần đi."

Giang Nguyệt Vi nghe được giọng nói trong điện thoại của cô ta rất vội vàng, đang muốn nói tiếp thế nhưng điện thoại bên kia đã trực tiếp cúp máy?

Cô muốn gọi điện thoại trở lại, thế nhưng suy nghĩ một chút đặt điện thoại trở lại.

Trần Hồng Yến là người có tính tình ra sao Giang Nguyệt Vi hiểu được, người này không đáng tin cậy, cô ta không có khả năng bởi vì đối phương tùy tiện nói một câu không có bất kỳ chứng cớ nào mà đánh rắn động cỏ thế nhưng hai năm nay vụ án bắt cóc phụ nữ cũng rất nhiều, nếu như Châu lão nhị kia thật sự là kẻ buôn người như Trần Hồng Yến nói, trong tay bọn họ còn có người khác, vậy nếu như cô coi như không nghe thấy, có phải có không tốt lắm hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại cô không quyết định được, cho nên gọi điện thoại cho Tưởng Chính Hoa.

Tưởng Chính Hoa nghe cô nói xong, trầm ngâm một lát rồi nói: "Anh tìm người hỗ trợ điều tra, nếu như thật sự có chút chứng cứ chứng minh được lời nói của Trần Hồng Yến, đến lúc đó sẽ báo án."

Giang Nguyệt Vi không muốn quan tâm đến Trần Hồng Yến, muốn cô ta gieo nhân nào gặt quả đấy thế nhưng cũng không muốn mặc kệ người khác, nên đem việc này giao cho chồng mình.

Cô vốn tưởng rằng những lời kia của Trần Hồng Yến chỉ là muốn cô ta giúp đỡ mới nói lung tung, thế nhưng hai ngày sau, Tưởng Chính Hoa thật sự đã tra ra một số chuyện!

Cải cách mở cửa có tốt có xấu, môi trường thoải mái, cái gì tốt xấu cũng đều theo vào, cho nên hai năm gần đây trị an vô cùng loạn, đánh nhau ẩu đả, cướp bóc, lưu manh buôn người gì đó vân vân đều có, cho nên cơ quan công an đối với loại chuyện này đặc biệt mẫn cảm.

Tưởng Chính Hoa vừa nói như vậy, người bạn công an kia của anh đặc biệt coi trọng.

Bình Luận (0)
Comment