Cho nên suốt đêm đi điều tra Châu lão nhị, đương nhiên cũng tra được quan hệ giữa Trần Hồng Yến và hắn ta, vì thế hai ngày sau bọn họ liền bắt Châu lão nhị, thẩm vấn không đến nửa ngày, đương sự đã nói rõ ràng hết sự tình.
Theo lời khai của Châu lão nhị, quan hệ yêu đương của hắn ta và Trần Hồng Yến là thật, Trần Hồng Yến lúc ở Dương Thành tiêu tiền của hắn ta cũng là thật, còn cho hà họ Trần ba trăm đồng sính lễ là giả, hắn ta cũng không phải kẻ buôn người, với anh Hổ chỉ là bạn bè, buôn người hắn ta cũng chỉ biết nhưng không báo.
Trần Hồng Yến cho rằng bản thân đã được cứu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, công an bắt Châu lão nhị đi cô ta liền thu dọn đồ đạc, lại vơ vét sạch sẽ trong nhà, cuối cùng cũng tìm được mấy đồng chuẩn bị chạy trốn, thế nhưng chưa đợi cô ta ra ngoài kết quả cũng bị bắt, bởi vì Châu lão nhị trực tiếp tố cáo cô ta lừa đảo, nói lúc cô ta ở Dương Thành lừa tiền của mấy người đàn ông.
Lúc Trần Hồng Yến bị bắt mọi người đều choáng ngợp, không nghĩ tới Châu lão nhị lại còn có một kế này, lúc cô ta bị bắt vào cục công an gặp Châu lão nhị ở hành lang, bốn mắt nhìn nhau, đều hận không thể cắn c.h.ế.t đối phương ngay tại chỗ.
Châu lão nhị đụng phải xú bà nương Trần Hồng Yến này cảm thấy bản thân xui xẻo đến nhà bà ngoại, tiền tiêu cho cô ta không nói, cô ta lại còn muốn chạy trốn, ngay cả cái rắm cũng không sinh ra, càng không nghĩ tới gần đây cô ta ngoan ngoãn nghe lời vậy mà ẩn giấu tâm tư muốn báo cáo.
Trách không được ngày đó lúc Tiền Hổ tới, xú bà nương này chủ động nói lấy rượu ngon cho anh Hổ ca, Châu lão nhị vốn là không quá bằng lòng thế nhưng bởi vì lời cô ta đã nói ra miệng, bất đắc dĩ cầm rượu ngon đi ra, ai biết rượu uống xong, họa cũng tới theo!
Cho nên lúc bị bắt, hắn ta làm sao có thể buông tha Trần Hồng Yến, cho dù hắn ta bị nhốt, cũng phải để cho xú bà nương này nếm thử mùi vị bị bắt, cho nên hắn ta cái gì cũng nói, sau đó thuận tiện tố cáo Trần Hồng Yến.
Lúc này gặp được, hắn ta nhìn Trần Hồng Yến cười lạnh hai tiếng: “Hồng Yến à, chúng ta chính là phu thê, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cám ơn cô đến cục công an với tôi.”
Trần Hồng Yến nghe vậy tức giận đến mức ngạch huyệt cũng muốn nổ tung, nếu không phải trong túi không có tiền, cô ta chỉ thiếu một chút là có thể chạy trốn thế nhưng hiện tại bị bắt cũng không có cách nào, cô ta ở Dương Thành đã lừa tiền của mấy người đàn ông, thế nhưng tiền kia cũng không nhiều, hơn nữa cô ta và Châu lão nhị căn bản không có nhận giấy kết hôn, tính là vợ chồng hồi nào?
Cô ta cũng cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nói cho anh biết Châu lão nhị, chúng ta cũng không có nhận giấy kết hôn, ai là vợ chồng với anh? Hơn nữa tôi báo cáo có công, cho dù bị nhốt thời gian cũng không dài bằng anh, anh bắt cóc phụ nữ, chỉ chờ bị s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t đi!”
Con ngươi âm lãnh của Châu lão nhị hận không thể trực tiếp bổ một đao, thế nhưng hiện tại hắn ta bị đồng chí công an đè lên, không có cách nào nhúc nhích: “Nếu tôi là kẻ buôn người, con mẹ nó cô cũng đã sớm bị bán, hiện tại tôi chính là nhân chứng của cô, ông đây muốn cắn chặt cô, nhà tù này cô ngồi chắc rồi!”
Đồng chí công an thích nhất chính là cảnh anh cắn tôi, tôi cắn anh mọi người đều đem tất cả mọi chuyện nói ra, thấy hai người nói khác lắm nên không để cho bọn họ nói chuyện nữa, vội vàng dẫn Châu lão nhị đi.
Trần Hồng Yến lần đầu tiên bị bắt, thế nhưng cô cũng là người đã gặp qua sóng to gió lớn, lại bởi vì Châu lão nhị tố cáo, cho nên cũng không giấu diếm cái gì .
Lúc này đều nói hết chuyện mình ở Dương Thành, cuối cùng lại nói: "Đồng chí công an, khi đó chúng tôi đều là tự do yêu đương, người ta cho tôi tiền tiêu, tôi cũng không tiện từ chối thôi mà? Hiện tại các anh bắt anh Hổ, vậy tôi cũng coi như có công, tôi chắc chắn không bị nhốt có phải hay không?”
Có thể bị nhốt hay không, bị nhốt bao lâu không phải do công an quyết định, phải do tòa án định đoạt, Trần Hồng Yến thấy không hỏi ra cái gì, chỉ có thể hỏi: "Vậy Châu lão nhị chắc chắn phải bị giam đúng không?"
Đồng chí công an gật gật đầu: “Chuyện trọng đại hắn ta biết chuyện không báo, chính là bao che, bao che tội phạm thuộc loại tội phạm hình sự, nhốt là chắc chắn, nhốt bao lâu đến lúc đó tòa án sẽ đưa ra đáp án.”
Trần Hồng Yến hiện tại không quan tâm Châu lão nhị bị nhốt bao lâu, chỉ mong tên đàn ông kia có thể bị nhốt cô ta liền vui vẻ, dù sao cô ta c.h.ế.t cũng phải kéo theo đệm lưng.
Hiện tại cô ta là được giải cứu khỏi Châu lão nhị thế nhưng lại lâm vào một vụ án khác, cô ta lại muốn tự cứu lấy mình, nghĩ tới nghĩ lui cô ta cảm thấy cũng chỉ có Giang Nguyệt Vi có thể giúp được cô ta, sau đó lại hỏi công an có thể giúp đỡ liên lạc với Giang Nguyệt Vi hay không, muốn cảm tạ cô một chút.
Công an liền hỏi: "Giang Nguyệt Vi là người như nào với cô?"
Trần Hồng Yến liền nói mình là chị dâu của Giang Nguyệt Vi, kết quả cơ quan công an đi điều tra một chút, từ năm tám mươi Trần Hồng Yến đến Dương Thành thì Giang Tinh Quốc cũng đã đến xin ly hôn với tòa án, hiện tại đã gần cuối năm tám hai, tòa án đã sớm tiếp nhận đơn của Giang Tinh Quốc, tiếp đón đầu năm nay phán quyết hai người bọn họ ly hôn.
Nói cách khác, Trần Hồng Yến hiện tại không phải vợ của Châu lão nhị cũng không phải vợ của Giang Tinh Quốc, cô ta và nhà họ Giang đã sớm không còn quan hệ, tất nhiên cũng không có liên quan gì với Giang Nguyệt Vi.
Công an lại nói thêm: "Tình huống của cô bây giờ chúng tôi chỉ có thể liên lạc với người nhà cô, nhà mẹ đẻ cô không gọi được, chúng tôi cũng không có cách nào khác."
Trần Hồng Yến trợn tròn mắt, nếu đổi lại là trước kia, Giang Tinh Quốc ly hôn với cô ta thì cô ta khẳng định sẽ vui mừng, cô ta ước gì, nhưng tình huống hiện tại cô ta khẳng định không muốn rời đi.
Cô ta không nghĩ tới Giang Tinh Quốc tên phế vật này lại thần không biết quỷ không hay đến tòa án xin ly hôn, vậy sau này cô ta không phải là người của nhà họ Giang? Còn con trai của cô ta thì sao, cũng không đi theo bản thân sao?
Trần Hồng Yến chưa từ bỏ ý định: “Nói như thế nào trước kia tôi cũng là chị dâu của Giang Nguyệt Vi, các anh gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đến bảo lãnh cho tôi.”
Đồng chí công an nể tình báo cáo có công của cô ta, cho nên cũng đi liên lạc với Giang Nguyệt Vi, Giang Nguyệt Vi nhận được điện thoại của cục công an, cũng phải bật cười.
Hiện tại Trần Hồng Yến và nhà họ Giang có quan hệ gì? Cô ta ngay cả hài tử cũng không cần cùng người khác chạy trốn, hiện tại còn không biết xấu hổ lấy chữ "chị dâu" gán cho mình, còn muốn bảo cô đến bảo lãnh? Cho dù quan hệ Giang Nguyệt Vi và nhà họ Giang tốt cũng sẽ không giúp việc này, chứ đừng nói là hiện tại đã cắt đứt quan hệ.
Muốn tìm cô để bảo lãnh? Làm gì xuân thu đại mộng gì đó!
Mà Giang Nguyệt Vi lần này giúp đỡ chẳng qua chỉ là nể tình của những người khác mà thôi, cho nên công an hỏi như vậy, cô không có bất kỳ chút do dự nào nói với công an một câu "Tôi không biết cô ấy" liền từ chối.
Bên kia nói như thế nào công an tất nhiên sẽ trở về nói như thế.
Tia hy vọng cuối cùng của Trần Hồng Yến cũng bị cắt đứt, Giang Nguyệt Vi này rõ ràng giúp cô ta nhưng lại không muốn gặp cô ta, tâm thế sao lại tàn nhẫn như vậy, hại cô ta muốn cứu viện cũng không có cách.