Chỉ loại người phụ nữ như cô ta vì tiền bỏ mặc con trực tiếp chạy theo người khác, quay đầu còn tự xưng “chị dâu” Giang Nguyệt Vi, còn muốn bảo Giang Nguyệt Vi đảm bảo, quả thật là quá vô liêm sỉ rồi, cô ta đáng có kết cục như vậy.
Mặc dù Mã Ái Vân cũng không thích nhà họ Giang, nhưng càng không thích Trần Hồng Yến: “May là lúc trước Giang Tinh Quốc đề đơn ly hôn với cô ta sớm, nếu không đến lúc cô ta trở về chắc chắn sẽ trách móc anh ta, thật đáng thương cho đứa nhỏ có cha mẹ chia ly như vậy.”
Giang Nguyệt Vi cũng đồng ý với lời nói của Mã Ái Vân, sau này tình huống như thế nào Giang Nguyệt Vi nghĩ không ra, nhưng nếu Trần Hồng Yến không bị bắt, khoảng thời gian đầu tiên chắc chắn sẽ quay về tìm nhà họ Giang.
Giang Tinh Quốc đề đơn ly hôn trước là một động thái tốt, nhưng cô có hơi nghi ngờ, dạo trước Giang Tinh Quốc không bằng lòng ly hôn, sao lại đột nhiên trở nên thông suốt thông minh như vậy? Ai khuyên nhủ anh ta?
Nghĩ đến đây, cũng không biết tại sao, Giang Nguyệt Vi vô thức nhìn Giang Nguyệt Hà, cười hỏi: “Chuyện ly hôn này có phải em nhắc anh ta không?”
Giang Nguyệt Hà ngừng lại một lúc, cũng không gật đầu, chỉ nói: “Là em nói đó, nhưng mà em nói với bí thư, bảo bí thư giúp đỡ thuyết phục anh ta, tránh cho mỗi lần bạn học của em liên hệ với em đều nói ‘chị dâu cậu’ như thế nào như thế nào, em nghe thấy khó chịu.”
Chuyện của Trần Hồng Yến bên đó ầm ĩ rất lớn, quan hệ Giang Nguyệt Hà và bạn học của cô bé vẫn luôn rất tốt, sau đó nhắc đến chuyện của người nhà họ Giang, đối phương có thể cũng vô tình nhắc đến Trần Hồng Yến, nói chị dâu cô bé như nào như nào đó, Giang Nguyệt Hà nghe đến khó chịu, nhưng cô bé cũng không muốn liên lạc với nhà họ Giang, cho nên gọi điện thoại cho bí thư, không ngờ Giang Tinh Quốc thật sự đến tòa án đề đơn ly hôn.
Bởi vì một bên chân, Giang Tinh Quốc hơn nửa đời người đều dạ dạ vâng vâng, cuối cùng có thể cứng rắn đưa ra quyết định, Giang Nguyệt Hà cũng khá bất ngờ: “Nhưng cuối cùng thì quyết định ly hôn là do tự mình anh ta đưa ra.”
Mã Ái Vân cũng nói: “Con làm rất đúng, Trần Hồng Yến làm ra chuyện ảnh hưởng đến con lớn như vậy, bây giờ con còn chưa kết hôn nữa, thật sự rất đúng.”
Nói rồi, bà lại nhìn Giang Nguyệt Hà nói: “Bây giờ Văn Thiến cùng Lập Dương đi gặp cha mẹ rồi, con bên này làm sao bây giờ đây? Sao vẫn chưa thấy con có động tĩnh gì vậy?”
Lần trước ngày Giang Nguyệt Vi đi đại đội dê rừng tuyên truyền, Châu Lập Dương mang theo Hứa Văn Thiến đi gặp người nhà của anh ấy, bên đó khá hài lòng với Hứa Văn Thiến, muốn để bọn họ kết hôn sớm một chút.
Châu Lập Dương là người của quân đội, kết hôn phải đề đơn xin quân đội, Hứa Văn Thiến bên này cũng không có người nhà làm chủ, mấy năm này vẫn luôn đi theo Giang Nguyệt Vi, cho nên người nhà họ Châu trực tiếp xem Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa là người nhà của cô bé, hỏi Giang Nguyệt Vi khi nào có thể để hai đứa nhỏ kết hôn với nhau.
Đương nhiên chuyện lớn như vậy, Giang Nguyệt Vi cũng không dám thật sự làm chủ, cộng thêm bây giờ có thêm Châu Lập Dương thân phận là quân nhân, người nhà họ Hứa nửa điểm cũng không dám ức h.i.ế.p Hứa Văn Thiến, cho nên mấy ngày trước Hứa Văn Thiến dẫn Châu Lập Dương về quê rồi, hai người cũng xin phép đầu năm sau kết hôn.
Mã Ái Vân cũng xem Giang Nguyệt Hà như con gái, Hứa Văn Thiến và Giang Nguyệt Hà cùng tuổi, Giang Nguyệt Hà còn lớn hơn mấy tháng, bây giờ Hứa Văn Thiến đã sắp kết hôn rồi mà cô bé vẫn chưa có động tĩnh gì, Mã Ái Vân liền muốn thúc giục cô bé.
“Không vội.” Giang Nguyệt Hà không nhanh không chậm nói, bây giờ việc mặt trước cửa hàng và tiệm cơm đều là do cô bé quản lý .
Cô bé còn phải học lớp buổi tối, mỗi ngày đều bận đến không được, làm gì có thời gian mà kết hôn chứ, cô bé không muốn lãng phí thời gian vào việc kết hôn: “Bây giờ con vẫn còn chưa tốt nghiệp, đợi sau khi tốt nghiệp rồi lại nói đi.”
Giang Nguyệt Vi cười nói: “Vậy ở trường không có người nào lọt vào mắt em sao?”
Giang Nguyệt Hà lập tức lắc đầu: “Không có, bạn học nam ở trường rất ít, bọn họ cũng bận học, mọi người đều không có thời gian yêu đương.”
Mã Ái Vân cảm thấy cô bé chỉ là đang mượn cớ để không kết hôn mà thôi, nhưng rốt cuộc thì cô bé cũng không phải con ruột của mình, cho nên bà cũng không dám quá vội vàng thúc giục, nhẹ nhàng nói là được: “Con cũng sắp hai mươi hai rồi, là lúc để suy nghĩ một chút rồi tránh cho người ta nói con già không gả đi được.”
Giang Nguyệt Hà biết bà đang nghĩ cho mình mới nói những lời này, cho nên cũng cười gật đầu.
Giang Nguyệt Vi cũng không thúc giục Nguyệt Hà, suy cho cùng thì cô cũng muốn làm một người chị khiến người ghét đâu.
Mọi người nói chuyện đến tối, chuyện Trần Hồng Yến bị lừa gạt làm ra chuyện buôn người cũng khiến Giang Nguyệt Vi cảm thấy cảnh giác, cho nên sau khi Giang Nguyệt Vi nêu ra vấn đề với giáo viên, bảo nhà trẻ dành chút thời gian mở một khóa giáo dục an toàn cho các bạn nhỏ đề phòng lừa gạt.
Lúc trước nhà trẻ cũng có dạy qua tương tự như vậy, nhưng quy mô không lớn, chỉ là nhắc đến một ít mà thôi, bây giờ xem tin tức, lại có người nhà thúc giục đề nghị, cho nên cũng đã quyết định, lập tức tiến hành giáo dục an toàn quy mô lớn cho các bạn nhỏ trong nhà trẻ, buổi sáng bắt đầu học, buổi chiều lúc tan học tiến hành diễn tập một lần.
Giáo viên sắp xếp một công nhân viên chức lạ mặt của nhà trường sắp vai một người xấu, cầm theo kem trong thùng xốp, đi dụ dỗ các bạn nhỏ đi theo cô ta, kết quả trong lớp quả táo, gần như toàn bộ đều sa vào tay giặc, chỉ còn Tưởng Thanh Ngạn cầm đầu bốn bạn nhỏ là không đi.
Cô Dương xấu hổ, bây giờ thời tiết rất nóng, mấy bạn nhỏ này thật sự là một chút cũng không nhịn được sự mê hoặc của kem và kẹo, cũng may Tưởng Thanh Ngạn và một vài đứa nữa còn chừa lại cho cô ấy chút mặt mũi.
Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện cảm thấy, kem thật sự rất ngon, nhưng kem mà cô giáo đưa cho không ngon không đẹp bằng mẹ làm, cho nên ăn xong bọn họ không đi, vẫn nên đợi mẹ đến đón bọn họ, hai bạn nhỏ còn lại chỉ đơn thuần là không thích ăn kem, cho nên cũng không đi.
Trong lòng nữ công chức diễn vai người xấu cũng muốn cười, bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn này, thật sự có hơi thông minh, ăn xong đồ của cô ấy không bị mắc lừa mà còn chê đồ cô ấy đưa không ngon, cho nên không cam lòng, lại hung hăng lấy ra mấy viên bi thủy tinh và bánh trứng đưa đến trước mặt bốn đứa nhỏ: “Làm bạn với cô mình cùng nhau ra ngoài chơi, cô sẽ các em hết chỗ này.”
Lúc này, ngoài bốn bạn nhỏ vui mừng khôn xiết cầm đồ đi theo, Tưởng Thanh Ngạn chỉ chớp mắt một lúc, sau đó nói: “Những thứ này nhà em đều có ạ.”
Tưởng Thanh Viện cũng ngọt ngào nói: “Bi thủy tinh nhà tụi em có rất nhiều rất nhiều ạ, bánh trứng thì hôm qua tụi em mới ăn rồi ạ.”
Nữ công chức nghe xong lại lần lượt đổi những món đồ ăn khác, hai đứa nhỏ đều nói: “Cái này nhà bọn em có, cái đó nhà bọn em cũng có ạ, cái này mẹ có mua qua cho bọn em rồi ạ, cái đó mẹ mua cho bọn em rồi ạ, nếu như cô muốn cho bọn em thì bọn em cũng sẽ nhận ạ.”
Cô ấy ngượng đỏ mặt, không đi theo tôi mà còn muốn đồ của tôi đúng không? Đồ ăn không dụ dỗ được các em đúng không?
Thế là, cô ấy ra một tuyệt chiêu, lấy ra cây s.ú.n.g đồ chơi và con búp bê bằng bạc đặt trước mặt hai đứa nhỏ, bốn món đồ này đều được trường học mua mới nhất, bảo đảm nhà bạn nhỏ chắc chắn không có.