Kết quả không sai, mắt Tưởng Thanh Viện sáng lên, nhìn búp bê bằng bạc “ồ” lên một tiếng, trong lòng nữ công chức vô cùng hài lòng, tôi không tin lần này bọn nhỏ không mắc bẫy.
Đang suy nghĩ thì Tưởng Thanh Ngạn hừ một tiếng: “Cô không cần giả vờ nữa, hôm nay cô là người xấu, em đã nhìn ra từ sớm rồi, có phải cô Dương kêu cô làm vậy đúng không?”
Nữ công chức sững sờ tại chỗ, không biết phải tiếp tục như thế nào, thì ra bọn nhỏ sớm đã nhìn ra rồi, vậy thì cô ấy còn diễn cái gì nữa~
Cô ấy trực tiếp đi tìm cô Dương nói: “Cô Dương, hai đứa nhỏ này thắng rồi.”
Cô Dương cũng không ngờ rằng Tưởng Thanh Ngạn vậy mà lại có thể nhìn ra được, vậy thì vở kịch này đương nhiên cũng không thể diễn tiếp nữa, lúc kết thúc cũng vội vàng giải thích một trận mới lừa bọn nhỏ cho qua.
Lần phòng ngừa bị lừa này những lớp khác cũng chẳng tới đâu, dường như cả lớp đều bị lừa, nhưng lớp quả táo không bị lừa đến thê thảm như vậy, cô Dương cũng rất vui mừng, buổi chiều tan học sau khi đợi phụ huynh đến đón, cô Dương nói với tất cả các vị phụ huynh về kết quả của buổi diễn tập, còn đặc biệt khen hai anh em nhà họ Tưởng với Giang Nguyệt Vi.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy trong lòng yên tâm, giáo viên đã khen con nhà mình đương nhiên cô rất vui, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài được, tránh cho bọn nhỏ tự hào, chỉ khen bọn vài câu rồi hỏi cô giáo: “Gần đây bọn nhỏ không gây ra thêm phiền phức nào cho các cô chứ?”
Cô Dương vội vàng nói: “Không có, hai đứa nhỏ đều rất tốt rất ngoan, chỉ là Viện Viện không thích ăn cơm lắm, vấn đề này cô cần để ý đến nhiều chút.”
Thời tiết gần đây rất nóng, mặc dù các bạn nhỏ ăn cũng không nhiều, nhưng dựa vào sự quan sát của cô Dương, Tưởng Thanh Viện thật sự là không thích ăn cơm, dường như mỗi ngày đều cần cô Lý dỗ mới ăn hết, cho nên cô ấy có hơi lo lắng có phải trong bụng đứa nhỏ có giun hay không: “Nếu không thì cô dẫn bé đến bệnh viện khám thử đi.”
Giang Nguyệt Vi cũng biết con gái mình dạo gần đây không thích ăn, đương nhiên cũng hiểu rõ ý của cô Dương, nhưng bọn nhỏ gần đây mới đi thể nghiệm rồi, mọi thứ của hai đứa đều bình thường, cho nên cô cảm thấy đứa nhỏ không thích ăn chỉ đơn thuần là do không muốn ăn mà thôi.
Lúc quay về nhà ăn cơm tối, cô lại quan sát một lúc, anh trai ăn một miệng lớn lại mạnh mẽ, em gái lại như ăn như mèo con, nhai một miệng nửa ngày chưa nuốt xuống, đợi anh trai và mọi người đều ăn xong rồi, trong cơm bát cô bé một nửa vẫn chưa ăn xong.
Mã Ái Vân muốn đút cô bé ăn, Giang Nguyệt Vi liền ngăn cản, chỉ nhìn cô bé hỏi: “Cục cưng, gần đây con đều không ngoan ngoãn ăn cơm, tại sao vậy? Là do dì nấu cơm không ngon sao?”
Tưởng Thanh Ngạn ngẩng đầu: “Không có, dì nấu cơm rất ngon, thơm thơm nữa.”
Giang Nguyệt Vi sờ đầu anh trai khen cậu ngoan, lại quay đầu nhìn con gái: “Tại sao vậy?”
Tưởng Thanh Viện vỗ vỗ cái bụng nhỏ: “Bởi vì con ăn no rồi, con còn muốn giảm cân nữa, không thể ăn quá nhiều, gần đây con mập lên rồi.”
Mã Ái Vân “phù” một tiếng bật cười: “Một cô gái bé nhỏ như cháu thì giảm cân gì chứ?”
Tưởng Chính Hoa nghe cô bé nói xong, khóe miệng cũng không tự giác cong lên, cô gái bé nhỏ trưởng thành rồi sao, thích xinh đẹp rồi sao? Biết cái gì gọi là giảm cân rồi à?
Chuyện này không phải là chuyện đùa, cho nên Giang Nguyệt Vi không cười, chỉ nheo mắt: “Con nít thì giảm cân cái gì, trước đây con không phải như vậy, nói cho mẹ biết tại sao không muốn ăn cơm? Con không ăn cơm sẽ không cao không lớn đâu đó.”
Tưởng Thanh Viện nhìn sắc mặt của mẹ hình như không tốt cho lắm, cái đầu nhỏ nghiên một lúc, ngọt ngào nói: “Nếu con ăn cơm thì con sẽ lớn, con lớn rồi thì mọi người sẽ già đi, con không muốn mọi người già đi ~”
Giọng điệu cô bé giống như bà cụ, đôi mắt vô tội lấp lánh nước nhìn qua, lúc này Giang Nguyệt Vi không nhịn nổi nữa, bật cười ra tiếng “phù phù”, đứa nhỏ này thật biết ăn nói, câu này rõ ràng là mượn cớ cho việc không muốn ăn cơm, nhưng nghe vào lại khiến người ta hài lòng.
Mã Ái Vân cũng cười đến không nhịn được, hỏi cô bé: “Ai nói với cháu lời này vậy, chuyện này không có đâu, chúng ta muốn lớn phải ăn cơm, cháu trưởng thành rồi thì ba mẹ cháu cũng sẽ không già đi đâu.”
Tưởng Thanh Viện nhìn bà, giọng nói để lộ sự nghi hoặc: “Thật sao? Chúng cháu trưởng thành rồi mọi người cũng sẽ không già sao?”
Lúc này Tưởng Chính Hoa trực tiếp ôm cô bé qua, hôn hai cái, vẫn là con gái biết thương người, nhưng như vậy cũng không được, vẫn phải ăn cơm: “Đương nhiên là thật rồi, con phải ăn cơm đầy đủ, ngoan ngoãn lớn lên, như vậy sau này con mới có thể chăm sóc cho mọi người, cha mẹ và bà nội đều có thể nghỉ ngơi rồi.”
Lúc này Tưởng Thanh Viện ngẩng đầu, nghĩ một lúc, cảm thấy cha nói hình như cũng đúng, thế là cái đầu nhỏ hung hăng gật gật: “Dạ, con ăn cơm đây~”
Nói xong, lập tức cầm muỗng ăn một ngụm lớn.
Giang Nguyệt Vi không nói lời nào, Tưởng Chính Hoa nói một câu đã khiến đứa nhỏ lung lay rồi, không biết bằng cách nào đó, mũi cô cảm thấy hơi sót, trong hai đứa nhỏ anh trai là bướng nhất, nhưng mỗi lần nói đến cha mẹ vẫn đều rất ngoan, em gái lại càng nghe lời hơn, dỗ dành một chút đã xong rồi.
Mặc dù trẻ con thật phiền phức, nhưng cũng rất đáng yêu.
Mặc dù cô bé đã nói sẽ ăn cơm đàng hoàng rồi, nhưng cô vẫn là không yên tâm, suy cho cùng thì lời nói của con nít bản thân mình đều sẽ dễ dàng quên đi, mấy ngày sau đó cô cũng đã dặn cô Dương ban ngày để ý đến tình hình của bọn nhỏ nhiều hơn.
Cô Dương đương nhiên nhận lời, thật ra hai anh em nhà họ Tưởng cũng rất dễ chăm sóc, anh trai có lúc lại trưởng thành đến mức không giống một đứa trẻ ba tuổi, ngược lại giống như có thể lên học lớp lớn hơn rồi, em gái yên tĩnh mềm mại, cái gì cũng đều nhìn anh trai, chăm tốt anh trai là có thể chăm tốt em gái, nhưng ngoại trừ ăn cơm.
Nhưng sau khi phụ huynh nhà bọn trẻ nói rồi, phương diện này của Tưởng Thanh Viện đã tốt lên rất nhiều, mặc dù lúc ở nhà trẻ ăn cơm mỗi lần cô bé đều ăn không hết, nhưng mỗi lần đều có tiến bộ, dư lại cũng không nhiều, một khoảng thời gian sau đó là xong hết rồi.
Mà sau khi trải qua cuộc sống ở nhà trẻ học tập một tháng, bọn nhỏ đều học được không ít thứ ở trường học, nhà trường quy định khai giảng đầu học kì phải có phụ huynh đến dự ngày khai giảng, cho nên buổi tối khi tan học, cô Dương đều thông báo buổi khai giảng ngày mai với các vị phụ huynh.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy ngày này rất tốt, chí ít có thể biết được bọn nhỏ ở nhà trẻ mỗi ngày làm những việc gì, lại học được những thứ gì, cho nên cô vô cùng chờ mong tới ngày mai.
Trước khi đi ngủ, Tưởng Chính Hoa đã dặn dò hai anh em cẩn thận: “Ngày mai bọn con đi học phải nghiêm túc một chút, không thể luôn quay ra đằng sau nhìn, phải cho cha mẹ tranh một chút khẩu khí, biết chưa?”
Tưởng Thanh Viện nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hỏi anh: “Cái gì là tranh khẩu khí vậy ạ?”
Tưởng Chính Hoa nói: “Là đi học phải nghiêm túc, không được quấy rối, có thể tính cực trả lời câu hỏi của cô giáo, trả lời đúng câu hỏi của cô, là đã cho cha mẹ tranh khẩu khí rồi.”
Tưởng Thanh Ngạn hỏi: “Vậy cái gì là tích cực vậy ạ?”
Tưởng Chính Hoa:.....
Thấy chồng mình nửa ngày rồi vẫn chưa trả lời được, Giang Nguyệt Vi “phù” một tiếng bật cười, sau đó hỏi: “Chính là cố gắng đó, nhiệt tình đó, chính diện, trả lời câu hỏi của cô giáo.”
Tưởng Thanh Ngạn ò một tiếng, Giang Nguyệt Vi cũng không biết cậu bé có nghe hiểu hay không, sau đó lại ân cần dạy bảo một trận, vội vàng thúc giục bọn nhỏ đi ngủ, sau khi bọn nhỏ ngủ rồi, vợ chồng bọn họ cũng trực tiếp đi nghỉ ngơi.