Vừa mới sáng sớm hôm nay, bốn người đúng giờ thức dậy, hai đứa nhỏ biết hôm nay cha mẹ cũng muốn cùng đi học với bọn họ, vô cùng hưng phấn, vô cùng tự giác đi đánh răng rửa mặt, sau khi làm xong hết, bọn nhỏ nhảy nhót đi ra cửa.
Bởi vì trường học rất gần, Tưởng Chính Hoa lại muốn chăm chóc bọn nhỏ một chút, nên không lái xe, bốn người đi bộ đến trường học, sau khi vào phòng học, phát hiện đã có rất nhiều phụ huynh đã đến rồi.
Tối qua cô Dương đã sắp xếp trước vị trí cho các vị phụ huynh, nhưng vì muốn không ảnh hưởng đến bọn nhỏ ăn sáng, cho nên lúc bọn nhỏ ăn sáng, phụ huynh có thể đi dạo xung quanh trường, đợi sau khi bọn nhỏ ăn sáng xong, người lớn mới được phép đi vào phòng học.
Hàng ngồi đằng trước là các em nhỏ, sau cùng là các phụ huynh, hôm nay phụ huynh đến cũng khá đông, nhưng vợ chồng cùng đến thì khá ít, sau khi Giang Nguyệt Vi chào hỏi với các vị phụ huynh thì cùng Tưởng Chính Hoa ngồi xuống, bọn họ vừa ngồi xuống, hai đứa nhỏ đã quay đầu lại phía sau nhìn.
Đợi sau khi nhìn thấy bọn họ, hai đứa cười híp mắt, tay còn vẫy vẫy, Giang Nguyệt Vi vẫy tay với bọn nhỏ, rất nhanh giáo viên đã bắt đầu tuyên bố phải học rồi, tay cô cũng rất nhanh đã bỏ xuống.
Cô Dương không phải lần đầu tiên tổ chức ngày khai giảng, cho nên thấy có rất nhiều người đến nghe cô ấy giảng bài, cô ấy cũng không hề căng thẳng, cảm thấy bản thân lần này chắc chắn có thể nắm chắc, cho nên phương pháp dạy học cũng không khác ngày thường lắm, đầu tiên cô ấy kể cho bọn nhỏ nghe câu chuyện với giọng nói tình cảm.
Sau khi kể xong, cô ấy vui vẻ hỏi: “Các bạn nhỏ ơi, bây giờ cô đã kể xong câu chuyện rồi, xin hỏi tại sao đến cuối cùng chú khỉ con lại không lấy được dù chỉ là một quả trái cây, tay trắng trở về nhà? Có bạn nhỏ nào biết tại sao không?”
Thật ra câu chuyện này là của các bạn nhỏ lớp lá, vốn dĩ ý của cô giáo là nói mọi người làm việc không thể chần chừ do dự, nhưng cô Dương không lâu trước đó đã nói qua một lần với các bạn nhỏ lớp lá, chính là hy vọng lúc bọn họ lên lớp có thể nghiêm túc một chút, cho nên lúc này cô ấy cũng tràn đầy tự tin vì câu hỏi của bản thân chắc chắn sẽ có bạn nhỏ nào đó có thể trả lời.
Không ngoài dự đoán, cô ấy mới nói xong Tưởng Thang Ngạn là người đầu tiên giơ tay, sau khi cậu giơ tay, kéo theo rất nhiều bạn nhỏ khác cũng đều giơ tay.
Cô Dương vô cùng vui vẻ yên tâm, hôm nay có phụ huynh, Tưởng Thanh Ngạn lại là người đầu tiên giơ tay, đương nhiên cô ấy gọi Tưởng Thang Ngạn trả lời câu hỏi: “Bạn nhỏ Thanh Ngạn, em biết vì sao khỉ con ban đầu lấy rất nhiều trái cây, nhưng cuối cùng lại tay không trở về nhà sao?”
Tưởng Thanh Ngạn nhớ đến lời dặn dò của cha mẹ tối hôm qua, cho nên đã tích cực giơ tay, bây giờ cô giáo hỏi như vậy, cậu lập tức trả lời: “Bởi vì chú khỉ ấy không mang theo giỏ, nếu chú khỉ ấy mang theo giỏ, cậu ấy có thể đựng được rất nhiều đồ, không cần phải ném đồ đi rồi.”
Lúc này cô Dương tràn đầy tự tin đang cầm ly nước uống một ngụm, nghe cậu nói xong, xém chút nữa đã phun ra ngay tại chỗ, điều muốn mạng cô ấy là, cả nhóm bạn trực tiếp bị cậu dẫn dắt nghiêng theo, âm thanh trong trẻo vang dội trong phòng học.
“Đúng vậy, chú khỉ không mang theo giỏ, bà nội em mỗi ngày đi chợ đều mang theo giỏ, mua bao nhiêu đều đựng được bấy nhiêu.”
“Bà nội em không có giỏ, bà chỉ có túi, cái túi bự cũng có thể đó, đựng còn được hơn giỏ đó~”
“Tại sao chú khỉ ấy ra ngoài không mang theo giỏ và túi nhỉ?”
Cảnh tượng trong phòng học nháy mắt thay đổi, cả đám nhỏ đều đang thảo luận tại sao chú khỉ con xuống núi không mang theo giỏ và túi, cả nhóm phụ huynh ở phía sau che miệng cười trộm, ngay cả cô Tống ở bên cạnh cũng nhịn không được bật cười.
Cô Dương vội vàng ho hai tiếng, vội vàng duy trì hiện trường: “Là như vậy này, các bạn nhỏ, khi chú khỉ con ra ngoài quên mang, cho nên bây giờ các em có thể nói với cô, rõ ràng chú khỉ có thể mang trái cây như vậy về nhà, nhưng tại sao cuối cùng lại tay không không?”
Lần này Tưởng Thanh Ngạn lại tiếp tục là người giơ tay đầu tiên, cô Dương cảm thấy không ổn, muốn bỏ qua cậu chọn bạn khác trả lời, nhưng cậu lại trực tiếp trả lời: “Bởi vì chú khỉ ngu ngốc, chú khỉ có thể quay về hái bắp và đào mà, như vậy sẽ không phải tay không trở về nhà rồi.”
Tưởng Thanh Viện cảm thấy anh trai nói đúng: “Chính là như vậy, chú khỉ là tên ngốc~”
Ngay lập tức, cả đám nhỏ cũng theo sát phía sau bắt đầu nói chú khỉ là tên ngốc, không biết hái thêm một ít quay về, cũng có bạn bảo chú khỉ nên ăn hết rồi mới nên đi hái thêm trái cây khác, nếu không thì quá đáng thương rồi, cái gì cũng không có, thế là trong phòng học lại là một mảnh ríu rít.
Cô Dương trực tiếp trở nên hỗn độn, không chỉ mình cô ấy hỗn độn, mà Giang Nguyệt Vi ngồi phía sau cũng trực tiếp cười ra tiếng, mẹ ơi, đứa con trai này của cô bị làm sao vậy, sao một chút cũng không theo lẽ thường mà trả lời vậy? Làm cho cô Dương trở nên ngượng ngùng rồi.
Cô nhéo eo người đàn ông của mình một cái, trừng mắt với anh: “Nhìn xem con trai ngoan của anh đi, có thể phân tích đến như vậy.”
Khóe miệng Tưởng Chính Hoa co rút, nghĩ nghĩ lại cảm thấy hình như bọn nhỏ nói cũng không sai, không nói đến chuyện giỏ hay là túi, chú khỉ không thể ăn bắp sao?
Cho dù chú khỉ không thích ăn bắp, vậy cũng có thể ăn đào và dưa hấu, nó không ăn những thứ đó mà lại trực tiếp lựa chọn ném đi, vậy không phải là không đủ thông minh hay sao?
Anh nhéo mũi một cái, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy con nói không sai, câu chuyện này nhấn mạnh ngụ ý quá mới xem nhẹ logic nguyên bản, không có quy định là chú khỉ đó không thể quay lại nhặt những món đồ đó, cũng không có quy định nó không thể ăn những thứ đó.”
Giang Nguyệt Vi nghe anh nói xong, vậy mà cũng cảm thấy có chút đạo lý, hình như xác thực là như vậy.
Lúc này mấy vị phụ huynh ở bên cạnh cũng đồng ý với Tưởng Chính Hoa: “Hình như anh nói cũng có chút đạo lý, suy nghĩ của con nít là đơn giản nhất, bọn nhỏ cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.”
Thấy mấy phụ huynh khác cũng đồng ý với mình, trong lòng Tưởng Chính Hoa lén mừng thầm, tên nhóc thối này, ngược lại rất biết đó, thông minh! Khiến cho giáo viên có hơi ngượng ngùng rồi.
Mà lúc này cô Dương trên bục, cũng đã dỗ xong bọn nhỏ rồi, thậm chí đã khẳng định những lời nói của bọn nhỏ, sau đó lại nhấn mạnh một chút ngụ ý của câu chuyện, mới làm tròn cảnh tượng này.
Lần này giáo viên cũng không muốn kể chuyện nữa, cô ấy cần nghỉ ngơi một lúc: “Các bạn nhỏ ơi, câu chuyện của cô kể xong rồi, vậy thì tiếp theo đến lượt các em kể chuyện rồi.”
Sau khi lời này vừa nói ra, cánh tay của các bạn nhỏ đã ít đi, mọi người dường như vẫn không biết kể chuyện như thế nào, cô Dương thấy Tưởng Thanh Ngạn cũng giơ tay, có hơi đau đầu.
Nhưng mà, Tưởng Thanh Viện cũng đã giơ tay, cô bé đáng thương hỏi cô giáo: “Cô ơi, em cũng muốn trả lời câu hỏi, nhưng không biết kể chuyện thì phải làm sao đây?”
Đương nhiên cô Dương không giới hạn các bạn nhỏ kể chuyện, vốn dĩ ý là muốn để các bạn nhỏ chia sẻ một chút chuyện thú vị của bản thân: “Nếu em không muốn kể chuyện, cũng có thể chia sẻ một chút chuyện thú vị cho mọi người cùng nghe, Viện Viện, em muốn chia sẻ chuyện thú vị gì cho mọi người nghe đây?”
Tưởng Thanh Viện sợ mọi người không nhìn thấy cô bé, trực tiếp đứng lên: “Cha mẹ em tối hôm qua lại hôn nhau rồi, bọn họ vẫn luôn hôn miệng nhau vào buổi tối, cha em còn nhảy xoay m.ô.n.g cho mẹ em xem, rất thú vị~”