Sau khi tan học, Giang Nguyệt Vi ở trong một đám phụ huynh đang mịt mờ ý cười cùng nhau ra khỏi trường học, cô nghĩ thầm, đoạn thời gian tiếp theo cô tạm thời vẫn là đừng tới trường học đón con thì hơn. Xấu hổ c.h.ế.t đi được.
Mấy ngày sau vẫn là Mã Ái Vân và Vạn Tú Trân đưa đón Thanh Ngạn cùng Thanh Viện đi học rồi tan học, mỗi ngày Giang Nguyệt Vi cũng không cần phải dậy sớm như vậy.
Buổi tối cũng không cần vội vã về nhà, hơn nữa nhiệm vụ của tổ bọn họ cũng đã hoàn thành, bình thường lượng công việc cũng không lớn, thời gian gần đây cũng không cần xuống nông thôn làm tuyên truyền nữa, mỗi ngày đều viết bản thảo tuyên truyền, đăng ký một chút tình hình động thái mang thai sinh sản và tiết kiệm sinh sản của quần chúng, cho nên gần đây cô có chút rảnh rỗi.
Lúc rảnh rỗi, cô đương nhiên cũng lưu ý tiến độ vụ án lừa bán, bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, Trần Hồng Yến bị giam mười tám tháng vì tội lừa đảo, con trai thứ hai nhà họ Châu biết chuyện không báo bị phán bảy năm, ngoài ra Tiền Hổ bị phán tù chung thân, những tội phạm khác trong băng nhóm của hắn ta có người bị phán ba năm, có người tận năm năm, có người còn mười mấy năm, tù bao nhiêu đều có.
Những nữ đồng chí được cứu về cơ bản đều được đưa về hộ tịch, Trần Hồng Yến cũng coi như may mắn, con trai thứ hai nhà họ Châu không bán cô ta đi, bằng không cuộc sống sau này của cô ta khẳng định còn khổ hơn ở đại đội Thạch Dương lúc trước.
Vụ án kết thúc, thời gian từ từ tiến vào tháng mười một, Giang Nguyệt Vi nhàn rỗi, nhưng đứa nhỏ dường như bận rộn, gần đây cô Dương đều dạy bọn chúng luyện chữ, biết vật, còn phải làm đề toán trong vòng năm, hai anh em mỗi tối tan học về nhà vô cùng tự giác luyện chữ, làm bài tập cô giao. Cũng không cần Giang Nguyệt Vi đốc thúc.
Tưởng Chính Hoa cảm thấy hai đứa nhỏ này tự giác, tiến tới, có tiền đồ, khẳng định có tiền đồ hơn hai người bọn họ, cho nên rất cao hứng, cũng cho bọn nhỏ một ít kẹo làm phần thưởng.
Hai anh em cầm kẹo, cao hứng vô cùng, lập tức nhét vào trong túi cất đi, một viên cũng không nỡ ăn, liên tiếp mấy ngày đều là như vậy.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường hai đứa bé này đều đặc biệt thích kẹo, gần như đều là cầm đến tay liền ăn, nhưng mấy ngày gần đây hình như đều cầm đến trường học, chẳng lẽ cầm đi chia sẻ cho các bạn học trong lớp cùng ăn?
Giang Nguyệt Vi rất nghi hoặc, định tìm thời gian đến trường học hỏi cô Dương xem gần đây biểu hiện của con mình như thế nào, kết quả ngày hôm sau lúc sắp tan làm, cô Dương gọi điện thoại cho cô, nói: “Mẹ Thanh Ngạn, Thanh Viện, hay là cô đến trường học một chuyến đi?”
Trong điện thoại, cô Dương hình như có gì đó không đúng, Giang Nguyệt Vi trong lòng căng thẳng, liền hỏi: “Có phải hai đứa bọn nó đánh nhau với bạn học không?”
Bình thường con trai cô rất bướng bỉnh, lúc còn chưa đi học ở trong đại viện liền chơi với mấy đứa nhỏ lớn hơn cậu, mà trước đó Tưởng Chính Hoa vẫn huấn luyện cho đứa nhỏ, hơn nữa lúc trước đứa nhỏ động một chút là nói đánh người, cho nên vừa nghe giọng nói của giáo viên không thích hợp cô liền hoài nghi có phải đứa nhỏ đánh nhau với người khác hay không.
Cô Dương trầm mặc một hồi mới nói: “Không có đánh nhau đâu, tôi thông báo cho bà nội bọn chúng rồi, nhưng mà, tôi cảm thấy cô cũng phải đến trường học một chuyến đi.”
Giang Nguyệt Vi lập tức xin nghỉ tan làm vội vàng chạy đến nhà trẻ, lúc cô đến phòng làm việc của giáo viên, Mã Ái Vân cũng đã đến, cô hỏi Mã Ái Vân tình hình thế nào, vẻ mặt Mã Ái Vân như muốn cười mà không cười.
Sau khi cô Dương thấy cô đến, nhìn hai người Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện, chậm rãi nói: “Được rồi, mẹ đến rồi, các con tự mình nói hay là muốn cô nói đây?”
Lúc này, Tưởng Thanh Ngạn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình, trái tim nhỏ đập thình thịch, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Giang Nguyệt Vi cũng lười chờ, trực tiếp nhìn cô Dương: “Cô Dương, cô nói đi.”
Bất kể nói cái gì cô ấy có thể chịu đựng được. Cô Dương liền nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Hai đứa nhỏ này đi, gần đây mang đồ chơi và kẹo đến trường, đương nhiên trường học cũng không phải không cho mang những thứ này, nhưng bọn chúng không phải dùng để chơi hoặc dùng để ăn, mà là dùng để cho thuê và bán.”
Giang Nguyệt Vi vừa nghe, ngây ngẩn cả người, vừa rồi thầy giáo nói cái gì? Hai đứa bọn nó cho thuê đồ chơi và bán kẹo?
Cô Dương nhìn thấy vẻ mặt trố mắt của Giang Nguyệt Vi, cũng không nhịn được muốn cười: “Không chỉ có cái này, chúng tôi phát hiện, gần đây bạn Thanh Ngạn hình như luyện chữ cho các bạn nhỏ khác, đương nhiên cũng là loại thu phí.”
Giang Nguyệt Vi lại “a” một tiếng: “Còn luyện chữ cho các bạn nhỏ khác?”
Cô Dương gật gật đầu, cũng không phải sao, cũng không biết đứa nhỏ này từ đâu ra những ý nghĩ kỳ quái này, bảo sao gần đây lại có mấy bạn nhỏ luyện viết chữ số, chữ viết trong sách có chút giống nhau, thì ra đều là xuất phát từ tay một người, chính là bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn này!
Cô đau đầu~
“Đúng vậy.” Cô Dương khẳng định gật đầu: “Tôi đã hỏi qua các bạn nhỏ khác rồi, không oan uổng bọn chúng đâu, luyện chữ là hai ngày nay mới bắt đầu, nhưng chuyện đồ chơi và kẹo đã được một thời gian rồi, tôi hỏi bọn chúng vì sao lại phải làm như vậy, bọn chúng cũng không nói.”
Giang Nguyệt Vi liền quay đầu nhìn hai anh em hỏi: “Cô nói có phải sự thật không?”
Tưởng Thanh Ngạn thở dài thườn thượt trong lòng, đám bạn nhỏ kia cũng thật quá đáng, thoáng cái đã bán đứng cậu rồi, bây giờ bị phát hiện, chỉ có thể thừa nhận, vì thế cái đầu nhỏ gật gật.
Cô Dương lại tiếp tục nói: “Việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đồ chơi và kẹo thì tính nghiêm trọng còn tốt, nhưng luyện chữ thay là tuyệt đối không được, cô trở về phải nói cho bọn chúng biết.”
Sự tình vừa mới phát triển, cho nên cô Dương cũng không trách cứ bọn nhỏ, để cho Giang Nguyệt Vi mang hai đứa nhỏ về nói cho chúng nghe, Giang Nguyệt Vi mang theo hai đứa nhỏ ra khỏi văn phòng, nghẹn một cổ cũng không biết rốt cuộc là nên tức giận hay là nên cười, cô hỏi hai đứa con mình: “Hai người các con, thành thật khai báo tại sao làm như vậy?”
Cho thuê đồ chơi? Bán kẹo?
Khó trách gần đây đi học, hai đứa nó buổi sáng nào cũng phải mang theo đồ chơi, buổi tối về nhà liền tìm không thấy nữa, nói quên ở trong trường học, kẹo cũng không nỡ ăn, thì ra công dụng đều ở đây a!
Đây là muốn kiếm tiền? Hai thứ này coi như xong, con trai lại còn luyện chữ cho các bạn nhỏ khác? Cái đầu nhỏ này làm sao nghĩ ra được, Giang Nguyệt Vi cảm thấy mình là mẹ mà cũng không nghĩ ra được!
Mã Ái Vân cũng nói: “Bây giờ giáo viên không có ở đây các cháu có thể nói rồi a, mẹ sẽ không trách các cháu đâu.”
Tưởng Thanh Viện nhìn sắc mặt mẹ cô bé không tốt lắm, hình như có chút tức giận, trái tim nhỏ cũng đập “bang bang”, mẹ bây giờ rất hung dữ, bà nội nói sẽ không trách cô bé cùng anh trai sao?
Tưởng Thanh Ngạn cũng nghẹn khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt cũng muốn đỏ, nhưng không dám mở miệng, vạn nhất nói ra mà mẹ không chịu tha thứ cho bọn chúng thì làm sao bây giờ?
Giang Nguyệt Vi nhìn hai đứa nhỏ quật cường như mèo con vậy, ánh mắt kia còn lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, trong lòng thở dài, ngồi xổm xuống, cô sờ đầu con trai: “Có phải hai đứa muốn kiếm tiền không? Muốn kiếm tiền mua cái gì đây?”
Tưởng Chính Ngạn trợn to hai mắt, mẹ nhanh như vậy đã đoán được?
Giang Nguyệt Vi nhìn ánh mắt con trai như vậy, trong lòng liền khẳng định chuyện này chắc chắn có nguyên nhân: “Nếu như muốn tiền mua đồ các con có thể nói với mẹ, giúp bạn nhỏ luyện chữ là không thể, chuyện của bọn họ phải để cho bọn họ tự mình đi làm, như vậy mọi người mới có tiến bộ.”