Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 219

“Còn nữa, trường học là nơi chúng ta học tập tri thức, đến trường học phải học thật tốt, cũng không thể bán đồ, không nên giống như con khỉ lần trước làm gì cũng chần chừ, bằng không sẽ học không tốt.”

Việc cho thuê đồ chơi và bán kẹo này Giang Nguyệt Vi cũng không thể nghiêm khắc đả kích con mình, dù sao theo cách nhìn của người làm ăn, hai đứa nhỏ này thật ra rất có thiên phú làm ăn, tuổi còn nhỏ đã học được cách đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa giữa các bạn học.

Hai anh em nghe mẹ mình dịu dàng nói xong, một chút cũng không có bộ dáng tức giận, tò mò nhìn chằm chằm cô: “Mẹ không tức giận sao?”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Nếu bây giờ mấy đứa nói ra nguyên nhân thì mẹ sẽ không tức giận nữa, nếu như vẫn không chịu nói, mẹ sẽ không vui, các con muốn mẹ không vui sao?”

“Không phải đâu.” Tưởng Thanh Viện bĩu môi nói: “Bảo Bảo cũng muốn mua kẹp tóc bướm xinh đẹp giống Ny Ny, nhưng đắt quá, phải...... Rất nhiều tiền mới mua được.”

Tưởng Thanh Ngạn: “Hai cái cần phải một đồng!”

Đắt quá, hai anh em không có tiền, chỉ có thể bán kẹo.

Giang Nguyệt Vi nghe hai đứa nhỏ nói xong, sửng sốt một chút, một lát sau mới nhìn con trai cười nói: “Con trai mẹ đây là muốn kiếm tiền mua đồ cho em gái à?”

Tưởng Thanh Ngạn gật đầu: “Kẹp tóc bươm bướm đẹp lắm, chờ con kiếm được tiền, mẹ cũng có.”

Lời nói của hai đứa nhỏ làm cho Mã Ái Vân nghe xong, trong lòng thoải mái, vui mừng khôn xiết, nhìn xem, đứa nhỏ này thật ngoan, không chỉ muốn mua kẹp tóc cho em gái, ngay cả mẹ cũng phải có!

Bà vui tươi hớn hở cười rộ lên: “Các cháu muốn tiền mua đồ có thể xin mẹ, ở trường học là nơi học tập, không thể làm chuyện như vậy, bằng không sẽ bị giáo viên phê bình.”

Đôi mắt to của Tưởng Thanh Viện chớp chớp, non nớt phản bác: “Nhưng cô giáo đã nói, chuyện của mình thì tự mình làm, vừa rồi mẹ cũng đã nói, cho nên chúng ta phải tự mình kiếm tiền!”

Giang Nguyệt Vi “phốc” một tiếng cười rộ lên: “Lời này là không sai, nhưng phải là chuyện các con có thể làm được mới là tự mình làm. Hơn nữa ở trường hai đứa không thể làm như vậy, nếu muốn kiếm tiền, chúng ta phải đi chỗ khác, ví dụ như có thể đi bày hàng vỉa hè.”

Tưởng Thanh Ngạn nghe lời này, ánh mắt sáng lên: “Chúng con có thể đi bày hàng vỉa hè?”

Giang Nguyệt Vi vừa nhìn vẻ mặt này của cậu liền biết trong lòng con trai cô lại có chủ ý nhỏ, cô lập tức nói: “Còn chưa được, bởi vì hai đứa hiện tại vẫn còn quá nhỏ, chờ lớn thêm một chút nữa rồi hãy đi.”

Giang Nguyệt Vi cũng muốn dẫn con đi “mở mang kiến thức” một chút, nhưng cô ngoại trừ đi làm, cuối tuần còn phải xem cửa hàng, cũng không có thời gian dẫn con đi trải nghiệm một chút: “Cho nên, chuyện hôm nay sau này ở trường học không thể làm nữa, muốn kẹp tóc, chờ một lát mẹ sẽ đi mua cho.”

Hai đứa nhỏ thấy mẹ mình không còn tức giận, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, trăm miệng một lời hô: “Con biết rồi a!”

Giang Nguyệt Vi mua kẹp tóc bươm bướm trên đường rồi mới đưa hai đứa về nhà, buổi tối, Tưởng Chính Hoa về, Giang Nguyệt Vi đem chuyện này nói với anh, anh cao hứng vô cùng, nhìn cô nói thẳng: “Tiểu tử này rất có đầu óc a, sau này nói không chừng muốn kinh doanh, so với người khác, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn thế, có tiền đồ.”

Giang Nguyệt Vi nhìn anh cười cười: “Không phải anh muốn thằng bé đi tòng quân sao?”

Lúc trước trong lòng Tưởng Chính Hoa đúng là nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không muốn quy định đứa nhỏ quá nghiêm khắc, chờ đứa nhỏ lớn lên muốn làm gì, chỉ cần không vi phạm pháp luật anh sẽ đều ủng hộ.

“Nói sau đi.”

Việc này cứ như vậy mà trôi qua trong êm đềm, sau đó mỗi ngày đi học, Giang Nguyệt Vi cũng kiểm tra cặp sách của bọn nhỏ một chút, tránh cho hai đứa lại lén lút giấu thứ gì đó mang đến trường học, nhưng mà hai đứa nhỏ ngược lại rất nghe lời, một đoạn thời gian kế tiếp đều rất ngoan.

Thời gian từ từ tiến vào tháng mười hai, cuối năm nay, thời tiết càng ngày càng lạnh, cách ngày cưới của Hứa Văn Thiến cũng càng ngày càng gần, mặc dù cô bé và Châu Lập Dương dự định kết hôn đơn giản ở bộ đội, nhưng Giang Nguyệt Vi coi như là một trong những “người nhà mẹ đẻ” của cô bé cũng phải chuẩn bị một phần lễ.

Nhân dịp cuối tuần, Giang Nguyệt Vi dẫn hai đứa nhỏ cùng Mã Ái Vân đi ra cửa bách hóa mua đồ.

Theo ý Mã Ái Vân, quà cũng không nên tặng quá lớn, bằng không đứa nhỏ Văn Thiến này trong lòng có áp lực, liền giống như nông thôn tùy lễ, phong bao lì xì, sau đó lại mua chút ấm nước gì đó là được rồi.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy trong lòng Hứa Văn Thiến vẫn rất nhạy cảm, tặng nhiều quà cô bé ấy sẽ cảm thấy ngượng ngùng, áy náy, thậm chí còn sợ hãi, cho nên cô cũng đồng ý với lời của Mã Ái Vân, mua một ít quà cưới thường dùng rồi về nhà.

Đến trước quân đại viện, có một người phụ nữ ngăn cản đường đi của hai mẹ con: “Giang Nguyệt Vi, có thể nói chuyện với cô một chút không? Chỉ hai phút thôi.

Mã Ái Vân nhìn nửa ngày cũng không nhớ ra người phụ nữ này là ai, tuy nhiên Giang Nguyệt Vi nhớ rất rõ, là Ngô Thái Niên, mẹ ruột của Hứa Văn Thiến đã tái giá, hai năm không gặp, người phụ nữ này đã tiều tụy đi không ít, hoàn toàn không nhìn ra bà ta chính là bộ dáng năm đó cùng Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ đến cửa hàng tìm cô.

Giang Nguyệt Vi bảo Mã Ái Vân dẫn bọn nhỏ vào trước, sau đó nhìn cô ta hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Ngô Thải Niên nhìn Giang Nguyệt Vi, biết trước đó là Giang Nguyệt Vi lừa bọn họ, thật ra Văn Thiến vẫn luôn làm việc với cô ta, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cô ta chần chờ một hồi mới nói: “Văn Thiến sắp kết hôn sao?”

Giang Nguyệt Vi ừ một tiếng: “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn có nhiều việc, bận lắm.”

Dường như trong lòng đang đấu tranh, Ngô Thải Niên qua một hồi lâu mới thở dài hỏi cô: “Cái kia, cô có thể giúp tôi xin con bé một cái thiệp mời không?”

Hai năm nay Giang Nguyệt Vi biết Hứa Văn Thiến vẫn không liên lạc với mẹ ruột của cô bé, không ngờ chuyện kết hôn lớn như vậy Thiến Thiến cũng không mời Ngô Thải Niên, nếu người trong cuộc cũng không mời cô ta, vậy Giang Nguyệt Vi cũng lực bất tòng tâm: “Xin lỗi, thiệp mời kết hôn của em ấy không phải do tôi phát, nếu cô muốn thì đi tìm Thiến Thiến đi, chỗ tôi không có.”

Ngô Thải Niên vẻ mặt xấu hổ, hai năm nay Văn Thiến cũng dẫn Châu Lập Dương về quê gặp Hứa Ba và Lữ Chiêu Đệ, nhưng không để ý tới người mẹ ruột này, ngay cả kết hôn cũng không nói, cô ta vẫn biết tin con gái mình sắp kết hôn từ chỗ Hứa Ba, thiệp mời cũng không có phần của cô ta.

Bọn họ kết hôn ở bộ đội, không có thiệp mời thì không vào được, nếu cô ta có thể lấy được thiệp mời ở chỗ Văn Thiến, vậy còn tới nơi này tìm Giang Nguyệt Vi làm gì?

Cô ta mím môi: “Thật ra tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn đi xem con bé bây giờ thế nào, kết hôn là chuyện lớn như vậy, nó lại không có phụ huynh tọa trấn sẽ làm cho nhà trai người ta chê cười.”

“Đứa nhỏ này trong lòng vẫn đối với tôi vẫn có ý kiến, cho nên con bé không chịu đưa thiếp mời cho tôi, nó mấy năm nay vẫn luôn coi cô như chị gái của mình vậy, tôi hy vọng cô giúp tôi khuyên nhủ nó.”

Giang Nguyệt Vi trong lòng nở nụ cười lạnh, thì ra cô ta còn biết trong lòng con gái mình có ý kiến với cô ta, sớm biết như vậy thì cần gì lúc trước: “Hai năm nay em ấy cũng không liên lạc với cô, nếu như em ấy đã không muốn gặp cô, vậy tại sao cô còn muốn đi gặp em ấy?”

Bình Luận (0)
Comment