Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 220

Ngô Thải Niên bị câu hỏi của cô làm cho nghẹn họng, sau khi cô ta tái giá, cuộc sống quả thật không tệ, nhưng tâm tư của con trai và con gái lại không thể nào ấm lên được, hiện tại bọn họ càng ngày càng lớn, đối với cô ta không còn khách khí như trước nữa, thậm chí còn âm thầm vọng tưởng đuổi cô ta ra ngoài.

Bây giờ cô ta mới cảm thấy lúc trước vứt bỏ con của mình có bao nhiêu quá đáng, bây giờ cô ta hối hận, muốn cùng đứa nhỏ tu bổ quan hệ, nhưng đứa nhỏ vẫn không chịu liên lạc với cô ta.

Thấy Ngô Thải Niên không nói, Giang Nguyệt Vi lại nói: “Mấy năm nay cô vẫn luôn không quan tâm đến em ấy, nếu cho tới bây giờ cô mới quay lại đòi quan tâm thì tôi nói luôn, em ấy đã không cần cô nữa, sau này cô cũng đừng tìm Thiến Thiến nữa, mà cô tìm tôi cũng vô dụng, tôi nhiều nhất chỉ là bà chủ của em ấy mà thôi, trước kia không giúp được cô, hiện tại cũng không giúp được cô đâu.”

Cô nói xong, cũng không muốn nói nhiều với người phụ nữ này nữa, trực tiếp đi vào trong nhà.

Giang Nguyệt Vi vẫn không hiểu vì sao lại có người lòng dạ độc ác như vậy, có thể bỏ mặc con mình nhiều năm như thế.

Nếu đã mặc kệ thì mặc kệ cho chót, hiện tại đứa nhỏ đã trưởng thành, đã không cần một người mẹ như cô ta nữa, làm sao còn phải chạy tới giả vờ quan tâm một phen, hoàn toàn không cần thiết.

Việc này Giang Nguyệt Vi cũng không định nói với Hứa Văn Thiến, sau khi về đến nhà, cô nhìn thấy Mã Ái Vân đang nghe điện thoại, nghe đối thoại, bên kia điện thoại hẳn là nhà họ Tưởng gọi tới, nhưng sau khi nghe xong, vẻ mặt của bà dường như không tốt lắm, giống như là có chuyện gì.

Hai đứa nhỏ đang xem ti vi, Giang Nguyệt Vi liền vào phòng bếp rửa tay.

Trở về thấy Mã Ái Vân đã cúp điện thoại, thấy sắc mặt bà càng ngày càng trầm, Giang Nguyệt Vi liền vội hỏi tình huống.

Mã Ái Vân liền nói: “Cũng không có gì, chỉ là Lưu Thải Nga viết thư cho Nữu Nữu nói tết cô ta phải về, xem ra tết cô ta nhất định phải về nhà họ Tưởng thăm con.”

Lưu Thải Nga muốn trông con, Mã Ái Vân cũng sẽ không phản đối, nhưng hai năm rồi, cô ta vẫn không lộ diện, lại phải chờ đến khi Chính Quang kết hôn với người khác mới lộ diện, đây không phải rõ ràng nói cho nhà họ Tưởng biết, nếu như Chính Quang thật sự muốn kết hôn thì sẽ không dễ dàng như vậy sao?

Tình huống này trước đó Giang Nguyệt Vi đã sớm dự đoán được, Lưu Thải Nga cũng là người cố chấp, cô ta còn có tình cảm với Tưởng Chính Quang, hai năm nay vẫn đánh bài tình cảm với đứa bé, kết quả cô ta không ngờ Tưởng Chính Quang không hề bị lay động, ngược lại còn muốn kết hôn với người khác, cho nên cô ta mới trở nên nóng nảy đẩy nhanh tiến độ.

“Vậy chú Ba nghĩ gì, có dự định kết hôn với Từ Đình không hả mẹ?”

Nhắc tới việc này, trong lòng Mã Ái Vân càng lo lắng hơn: “Mẹ đã sợ mình sốt ruột đến c.h.ế.t mà nó lại bảo không vội.”

Thật ra, bà đã hỏi thăm xong rồi, nhân phẩm của Từ Đình hẳn là không thành vấn đề, lão đầu tử nói người lớn lên cũng không tệ, ly hôn cũng bởi vì thời điểm cô ấy sinh con gái xuất huyết nhiều không có cách nào tái sinh, nhà họ Từ bên kia cũng là muốn cho bọn họ kết hôn sớm một chút, cũng không nói muốn lễ hỏi, điều kiện duy nhất chính là muốn cho con gái cô ấy được đi theo mẹ tới đây.

Dù sao con trai thứ ba cũng đã có ba đứa con rồi, Mã Ái Vân cũng sẽ không yêu cầu bọn họ sinh thêm đứa con nào nữa, chỉ muốn để cho hai người bọn họ kết hôn sớm một chút, ngày qua ngày, bà ở bên này cũng không lo lắng như vậy.

Nhưng nếu sau khi Lưu Thải Nga trở về lại chen ngang một cước, cũng không biết tình huống như thế nào.

Nghĩ đến đây, bà lập tức nói với Giang Nguyệt Vi: “Hay là con đặt vé giúp mẹ trước đi, để mẹ về nhà xem tình hình của hai người nó như như thế nào. Không thể để chuyện gì xấu xảy ra được.”

Lời này vừa dứt, hai đứa nhỏ đang xem TV lập tức quay đầu nhìn các bà: “Bà nội, bà muốn đi đâu?”

Mã Ái Vân cười cười: “Không đi đâu, mua vé xe lửa.”

Hai đứa trẻ sáng mắt lên: “Chúng cháu cũng phải đi, chúng cháu cũng phải đi tàu hỏa.”

Mã Ái Vân biết hai đứa nhỏ muốn đi tàu hỏa: “Không vội, để mẹ cháu đặt vé trước, đến lúc đó các cháu được nghỉ, cả nhà chúng ta cùng nhau về quê.”

Giang Nguyệt Vi đã hơn bốn năm không về quê, hai đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đến giờ cũng chưa từng về, theo lý mà nói thế nào cũng phải về một chuyến, cho nên bọn họ định sang năm cùng nhau về, thuận tiện sang năm trở về cũng ký hộ khẩu cho Nguyệt Hà.

Nhưng hiện tại Mã Ái Vân sốt ruột chuyện của Tưởng Chính Quang, bà phải thừa dịp Lưu Thải Nga chưa trở về tìm hiểu tình hình kết hôn của Tưởng Chính Quang và Từ Đình, cho nên không thể không đổi ngày, vì thế Giang Nguyệt Vi đặt vé xe về nhà sau tết Nguyên Đán cho Mã Ái Vân.

Rất nhanh, lại đến một năm mới, tết nguyên đán trường học cho nghỉ, trên đường cái so với năm trước còn náo nhiệt hơn, trời rét lạnh cũng ngăn không được mọi người muốn đi ra ngoài chơi đùa, hai đứa bé cũng muốn đi ra ngoài chơi, nhưng vừa nghe nói dì Thiến sắp kết hôn, lập tức liền ầm ĩ muốn đi bộ đội.

Nơi quân sự trọng địa, trước kia Tưởng Chính Hoa rất ít khi cho con đến nơi đóng quân, số lần cho hai đứa đến đây phải đếm trên đầu ngón tay, cho nên ngày Hứa Văn Thiến kết hôn, hai đứa bé hưng phấn đến sáng sớm đã tỉnh, Giang Nguyệt Vi trang điểm cho hai đứa bé thật xinh đẹp, lúc xong thì thời gian không khác lắm so với dự tính, người một nhà lái xe đi đến nơi đóng quân.

Từ sau khi chuyển vào nội thành, Giang Nguyệt Vi trên cơ bản đều không trở về nơi này, hiện tại con đường lớn này dường như lại rộng hơn một chút, đường cũng bằng phẳng hơn một chút, xe chạy tương đối nhanh, không giống như lúc trước phải mất nhiều thời gian mới đến.

Giang Nguyệt Vi còn đặc biệt nhìn thoáng qua thời gian, lần này chỉ mất hai mươi phút đã đến nơi đóng quân.

Xe trực tiếp lái vào lễ đường, vừa xuống xe, hai đứa nhỏ nhìn cảnh tượng trước mắt được bố trí đỏ rực “Oa” một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài nhìn khắp nơi, Mã Ái Vân sợ hai đứa nhỏ đụng hỏng đồ, liền vội vàng đi theo.

Hứa Văn Thiến nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, vội vàng kéo cô bé qua một bên hỏi: “Chị, có phải trước đó Ngô Thải Niên đi tìm chị không?”

Giang Nguyệt Vi nhẹ nhàng nhướng mày, cười hỏi: “Làm sao em biết?”

Hứa Văn Thiến vừa nghe cô trả lời như vậy liền biết mình đoán không sai, trong lòng tức giận không chỗ phát tiết, cảm thấy thật phiền não, cô bé làm ở chỗ Giang Nguyệt Vi lâu như vậy, bình thường cũng đã rất phiền toái bọn họ, không nghĩ tới Ngô Thải Niên muốn đi tìm cô bé lại làm phiền chị Vi.

Mấy ngày hôm trước Hứa Văn Thiến đi tìm Hứa Ba cùng Lữ Chiêu Đệ nói chuyện kết hôn mới hay. Cô bé tức giận nói: “Sau đó em mới biết bà ấy đã tìm chị.”

Nói xong, cô bé dừng lại một chút rồi lại hỏi: “Bà ấy đã nói gì với chị vậy? Có cãi nhau với chị không?”

Giang Nguyệt Vi lắc đầu, nếu Hứa Văn Thiến đã biết, vậy cô cũng không có gì phải giấu diếm: “Cũng không nói gì, chỉ là muốn tìm chị xin thiệp mời, muốn tham gia tiệc cưới của em, sau đó chị cũng không đưa cho cô ta. Có gì sao?”

Hứa Văn Thiến khẽ nhíu mày: “Không có, bà ấy ở bên kia bị tức giận liền nghĩ đến chỗ em, em cũng không có lòng dạ rộng rãi để tiếp nhận bà ấy dễ dàng như vậy.”

Giang Nguyệt Vi cười cười, hai năm nay Hứa Văn Thiến trưởng thành không ít, không còn là cô gái tự ti, không thích nói chuyện như trước kia nữa .

Bình Luận (0)
Comment