Có Châu Lập Dương che chở cho cô bé, nhà họ Châu đối xử với cô bé cũng không tệ, cho nên tính cách cũng cởi mở hơn không ít, nếu đổi lại là trước kia, nói chuyện cũng sẽ không cứng rắn như vậy.
Như người uống nước ấm, đến khi đổi sang lạnh thì tự biết, không trải qua cái khổ như người khác sẽ không thể khuyên người khác, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng sẽ không khuyên Hứa Văn Thiến phải tiếp nhận Ngô Thải Niên, lúc này lục tục có khách tới, Trương Ái Phương và Vương Đông Mai cũng tới, Hứa Văn Thiến phải đi chiêu đãi khách.
Hiện tại hôn lễ còn chưa bắt đầu, bọn họ tới sớm, tất cả mọi người đều là người quen cũ liền ngồi cùng một chỗ, Trương Ái Phương nhìn Giang Nguyệt Vi làm mẹ của hai con mấy năm nay, dáng người vẫn không khác gì lúc trước không sinh, cũng không nhịn được hỏi cô: “Cô rốt cuộc ăn cái gì vậy, sao tôi cảm giác càng lớn càng trẻ thế?”
Giang Nguyệt Vi sau khi làm việc, mỗi ngày đều xuống nông thôn nên cơ thể gầy đi không ít, người cũng tiều tụy, nhưng mà gần đây nhàn rỗi, lại dưỡng về một chút, cô cũng nhéo mặt mình một cái, cười nói: “Còn không phải giống các chị sao, ăn ngũ cốc hoa màu, tôi gần đây xuống nông thôn nên mới gầy đi.”
Vừa nhắc tới xuống nông thôn, mọi người liền nhớ tới vụ án lừa bán phụ nữ lúc trước, mặc dù hai người bọn họ cũng không biết Giang Nguyệt Vi là người báo án chân chính, nhưng cũng nhắc nhở Giang Nguyệt Vi: “Sau này cô xuống nông thôn còn phải chú ý một chút, hai năm nay ở dưới đó quá rối loạn. Không được, mỗi lần đi tới đó, cô phải bảo Tưởng Chính Hoa đi cùng cô.”
Giang Nguyệt Vi cũng không định nói với các cô, chỉ gật đầu: “Biết, nhưng sau này cơ hội xuống nông thôn có thể sẽ ít đi một chút, cho nên các chị đừng có lo lắng cho tôi nữa.”
Hiện tại cô đã nhàn rỗi hơn một tháng, mỗi ngày chỉ viết bản thảo tuyên truyền, cũng không đợi được trọng trách của lãnh đạo, thế cho nên cô nghĩ những lời lãnh đạo nói lúc trước, có phải chỉ là khách khí qua loa lấy lệ với cô hay không.
Trương Ái Phương lại nói: “Tôi cũng chỉ nhắc nhở cô một lần cuối cùng, có khả năng là qua năm sau, cô sẽ không được nhìn thấy tôi nữa.”
Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Để làm gì? Chị đây là muốn đi đâu?”
Vương Đông Mai liền than thở, nói: “Phó doanh trưởng Triệu sắp xuất ngũ rồi, cả nhà bọn họ đều phải về quê, sau này tôi không có ai làm bạn nữa a.”
Trương Ái Phương liền gật đầu, mấy năm gần đây không đánh giặc nữa, cũng bắt đầu cắt giảm quân đội, Triệu Đào tuổi cũng đã cao nhưng vẫn không thể thăng chức, cho nên quyết định lựa chọn nghỉ hưu: “Đúng vậy, tuổi của lão Triệu lớn hơn ông xã nhà các cô, em chồng nhà chúng tôi đều đã xuất giá, người già trong nhà cũng cần người chăm sóc nên chỉ có thể trở về.”
Giang Nguyệt Vi sửng sốt, không nghĩ tới Triệu Đào sẽ lựa chọn giải ngũ: “Vậy khi nào thì đi?”
Trương Ái Phương cười nói: “Ca cuối cùng đi, qua năm mới sẽ đi, đang lo không biết nói với cô như thế nào đây, không nghĩ tới lúc này đụng phải, vừa lúc cũng nói.”
Vốn dĩ tâm trạng của Giang Nguyệt Vi rất tốt khi tới tham gia hôn lễ, nhưng bây giờ nghe cô ấy nói xong, trong lòng lại có chút nuối tiếc xen lẫn sự buồn buồn.
Tuy nhiên, Triệu Đào quả thật đã có chút tuổi, sau khi Tưởng Chính Hoa nhậm chức phó đoàn, đã nhảy dù đến một doanh trại chính, cho nên anh ta vẫn là doanh trại phụ, làm doanh trại phụ lâu như vậy vẫn chưa được đi lên, chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Ba người lại hàn huyên một hồi, sau đó nhìn thấy Dương Húc cũng tới, hai người bọn họ lại nhắc tới chuyện Dương Tiểu Quả, nghe nói Dương Tiểu Quả hai ngày trước cũng đã đi ra, nhưng mà là lén lén lút lút từ nơi đóng quân đi ra, hình như đồ cũng không mang đi.
Giang Nguyệt Vi biết Dương Tiểu Quả vẫn luôn ở trong quân đội, cô ta vốn không thể ra ngoài nhanh như vậy, do vẫn luôn tranh thủ giảm hình phạt cho mình nên ra sớm hơn, nhưng Giang Nguyệt Vi cảm thấy sau này hai người bọn họ khẳng định không có gì xuất hiện, cho nên cũng không muốn tiếp lời.
Đúng là không ai biết trước được điều gì, Giang Nguyệt Vi không ngờ, sau khi ăn xong bữa tiệc ra khỏi hội trường, cô lại gặp Dương Tiểu Quả, người mà cô cho rằng không có liên quan.
Lần này trong tay cô ta xách không ít đồ, mặc dù mấy năm không gặp, cô ta cũng có chút thay đổi, nhưng Giang Nguyệt Vi liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, Vương Lan Chi và Dương Dũng bên cạnh cô ta.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời đều sửng sốt.
Mã Ái Vân đụng phải Vương Lan Chi, tức giận mấy năm cũng không thể xả ra hết được, vì ngại nơi này là bộ đội, bà cũng chỉ có thể tức giận nói với Vương Lan Chi: “Chó ngoan không cản đường, phiền toái nhường đường!”
Mấy năm nay Vương Lan Chi vẫn sống rất uất ức, công việc của bà ta không có, con gái bà ta cũng đi vào, lại luôn bị Dương Húc và Châu Lệ Vân đè ép.
Cả hai người cái gì cũng không làm được, hiện tại đụng phải Mã Ái Vân, lại nhìn bà ta kiêu ngạo như vậy, làm sao còn có thể nhẫn nhịn, tại chỗ liền hướng về phía bà nói: “Bà mắng ai là chó? Là chúng tôi đi ra trước, dựa vào cái gì để cho bà chứ?”
Mã Ái Vân nghe lời này thì càng tức giận, đường này là nhà công, bà cũng không thấy bọn họ đến trước, bà còn muốn nói nhưng Giang Nguyệt Vi vội kéo bà lại, nói nhỏ: “Mẹ, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta vừa mới uống rượu mừng, đừng mất hứng, trước hết nhường mấy người bọn họ chút đi.”
Mã Ái Vân vừa nghe lời này, đột nhiên muốn cười, cũng không phải sao, bọn họ hôm nay là tới uống rượu mừng, Vương Lan Chi hôm nay mặc kệ là tới làm gì, có Dương Tiểu Quả ở một bên, người khác xem ra tóm lại là xui xẻo, cho nên bọn họ nhường một chút là được.
“Được a, tôi nhường bà một chút.” Bà nói xong, lập tức nhường đường.
Mặc dù Vương Lan Chi không biết vì sao Mã Ái Vân lại dễ dàng nhường đường như vậy, nhưng sự khinh miệt trong ánh mắt của bà lộ ra quá rõ ràng, muốn người ta không cảm giác được cũng khó.
Bà ta nghẹn lâu như vậy, hiện tại con gái yêu của bà ta đi ra, bà ta cũng không có gì phải sợ, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Mã Ái Vân nhìn mẹ con bà ta như vậy, đang muốn xắn tay áo tiến lên, lại cũng bị kéo lại.
Mà đối với người trước mắt, Dương Tiểu Quả cho dù c.h.ế.t cũng không quên được, nếu không phải lúc trước Giang Nguyệt Vi không buông tha muốn truy cứu trách nhiệm của cô ta, cô ta làm sao lại lưu lạc đến loại tình trạng này?
Tuy rằng hiện tại trong lòng cô ta có ngàn vạn cỗ tức giận đang lưu chuyển, nhưng rất rõ ràng, cô ta hiện tại đang ở thế hạ phong, Giang Nguyệt Vi hiện tại có con có đàn ông có sự nghiệp, mà cô ta, cái gì cũng không có, cô ta tự cảm thấy mình không sánh bằng Giang Nguyệt Vi.
Cho nên hiện tại tức giận cô ta chỉ có thể chịu đựng, hy vọng cuộc sống sau này mình đừng đụng tới Giang Nguyệt Vi nữa, vĩnh viễn cũng đừng đụng tới người phụ nữ này!
Dương Tiểu Quả nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Lan Chi, cắn răng nói: “Mẹ, đừng chấp nhặt với người khác, con về nhà đây.”
Trong lòng Vương Lan Chi vô cùng tức giận, nhưng bị con gái nắm tay, bà ta cũng rất nhanh bình tĩnh lại, Giang Nguyệt Vi hiện tại cái gì cũng có, rất uy phong, không chỉ như thế, hiện tại ngay cả Dương Húc cũng rất thân thiết với bọn họ, sắp biến thành thân thích nhà bọn họ rồi, một nhà ba người bọn họ sao có thể so sánh được.
Ngược lại là Dương Dũng, chào Tưởng Chính Hoa, sau đó kéo hai mẹ con họ đi.