Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 222

Chuyện lúc trước Mã Ái Vân vẫn còn sợ hãi, nếu không đụng tới Vương Lan Chi thì còn đỡ, vừa đụng tới nhất định sẽ tức giận, vì thế lại nhẹ giọng dặn dò Giang Nguyệt Vi: “Có một số người cho dù nhốt người ta mười năm tám năm cũng không thay đổi được tà tâm, cho nên sau này nếu con gặp lại cô ta, đi đường vòng, tránh cho cô ta giở trò xấu.”

Được giáo dục một lần, Giang Nguyệt Vi cảm thấy nếu Dương Tiểu Quả lại dám làm ra chuyện gì xấu, đó mới thật sự là ngốc, hơn nữa hiện tại có Tưởng Chính Hoa, cô tuyệt không lo lắng chuyện này, nhưng cũng cười nói: “Biết rồi, con gặp lại cô ấy chắc chắn sẽ đi đường vòng.”

Mã Ái Vân lúc này mới yên tâm.

Sau tết dương lịch, con phải đi học, Mã Ái Vân đặt vé cũng đến ngày, cho nên thừa dịp con đi học, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa đưa con đến nhà ga tiễn bà nội về quê, đây cũng không phải lần đầu tiên Mã Ái Vân đi tàu hỏa, cho nên sau khi dặn dò cô một chút, hai vợ chồng đều tự trở về làm việc.

Giang Nguyệt Vi trở lại phòng kế hoạch hóa gia đình đã là hơn mười giờ, tuy là tối hôm qua đã xin nghỉ sớm, cô không sợ bị nói, nhưng vừa ngồi vào vị trí chưa ấm chỗ, đồng nghiệp ở công ty liền nhìn cô nói: “Vừa rồi lãnh đạo nói cô đến thì đến văn phòng cô ấy một chuyến.”

Giang Nguyệt Vi không thể tưởng được lãnh đạo tìm cô sẽ có chuyện gì, chỉ hỏi: “Cô ấy có nói là chuyện gì không?”

Đồng nghiệp lắc đầu: “Không biết, nhưng mà nhìn tâm tình cô ấy không tệ, xem ra hẳn là chuyện tốt đi?”

Giang Nguyệt Vi khẽ nhíu mày, gần đây cô đi làm đều rảnh rỗi, lúc đi làm ngoại trừ viết bản thảo chính là sửa sang lại, còn có thể có chuyện gì tốt tìm tới cô?

Giang Nguyệt Vi nhanh chóng đến văn phòng làm việc của lãnh đạo, nhưng lãnh đạo đang nói chuyện điện thoại, nên cô đứng ở một bên đợi khoảng hai phút, cuối cũng cô ấy cũng đã cúp máy.

Lãnh đạo nhìn Giang Nguyệt Vi rồi bảo cô ngồi xuống, sau đó mỉm cười rồi nói: “Gần đây bản thảo cô viết rất tốt, bút lực thâm hậu, nội dung cũng dễ hiểu, lãnh đạo cấp trên cũng cảm thấy cô viết tốt.”

Giang Nguyệt Vi nghe xong liền sửng sốt một hồi, trong lòng lập tức vui vẻ, vốn cô định sau Tết Nguyên Đán xin thuyên chuyển với lãnh đạo, nhưng lúc này đi làm cũng không kịp, hiện tại lãnh đạo tuyên dương cô, đó có phải là chứng tỏ càng có hy vọng thuyên chuyển không?

Đột nhiên trong lòng cô vui mừng, nhưng trên mặt vẫn rất điềm tĩnh: “Cảm ơn lãnh đạo, đây là bổn phận của tôi, chắc chắn tôi sẽ làm tốt.”

Lãnh đạo thấy sắc mặt cô thản nhiên, vẫn giữ được bình tĩnh nên trong lòng cô ấy rất hài lòng liền mỉm cười hỏi cô: “Có từng nghĩ đến việc muốn thuyên chuyển hay không?”

Giang Nguyệt Vi nghe xong lập tức a một tiếng: “Sao ạ?”

Lãnh đạo nhìn sắc mặt của cô đoán chắc nhất thời cô không phản ứng kịp nên bèn giải thích: “Phía văn phòng thư ký thành phố cần một người viết văn kiện, cô có suy nghĩ gì không?”

Một giây trước Giang Nguyệt Vi còn đang suy nghĩ có phải có hy vọng thuyên chuyển hay không, không ngờ một giây sau suy nghĩ này của cô đã bắt đầu thành hiện thực, nên cô thật sự có hơi bối rối.

Nhưng dù sao cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý để thuyên chuyển, cho nên cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi mỉm cười hỏi: “Trưởng phòng, tôi có thể có ý kiến không?”

Lãnh đạo nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, trong lòng hơi muốn cười: “Không phải tôi đang hỏi cô sao? Nếu cô có ý kiến gì thì hãy nói với tôi, nếu không có thì tôi sẽ từ chối họ, cô cứ chăm chỉ làm việc ở đây.”

Văn phòng thư ký thành phố là một công việc dễ dàng, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài thị sát tình hình nhân dân với lãnh đạo, cũng có nhiều kiến thức, tốt hơn nhiều so với ban tuyên truyền ở văn phòng kế hoạch hóa gia đình .

Cho nên đương nhiên Giang Nguyệt Vi có ý kiến, chỉ là cô không muốn thể hiện rõ với lãnh đạo như vậy, nếu không lãnh đạo sẽ cho rằng cô rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Một lát sau cô mới gật đầu: “Có, tôi muốn xin thuyên chuyển.”

Lãnh đạo mỉm cười, Giang Nguyệt Vi làm ở đây đã hơn nửa năm, tổ do cô dẫn dắt rất tốt, việc tuyên truyền, phổ cập, đăng ký tuổi sinh đẻ mỗi ngày và thăm hỏi đều có trật tự, tổ của cô làm tốt hơn so với tổ khác làm, hơn nữa tất cả bản thảo và tài liệu tuyên truyền của bộ phận bọn họ đều do chính tay cô làm, bản thảo thường một lần là qua nên đã tiết kiệm giúp họ không ít việc.

Vậy nên cô ấy có ấn tượng rất tốt với Giang Nguyệt Vi, vả lại thêm chuyện vụ án lừa gạt buôn người lần trước cô ấy lại càng có thiện cảm hơn, tuy hơi luyến tiếc để cô đi, nhưng hiện tại cô muốn thuyên chuyển, mà lãnh đạo cấp trên cũng cần người nên cô ấy cũng miễn cưỡng để cô đi.

“Được, tôi biết rồi, cô đi viết đơn đi.” Cô ấy mỉm cười rồi nói: “Nhưng việc này vẫn chưa chính thức thông báo xuống nên đừng nói ra ngoài.”

Giang Nguyệt Vi không ngờ việc mình muốn thuyên chuyển lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy, lúc cô ra khỏi văn phòng vẫn còn hơi bần thần, đồng nghiệp hỏi cô, cô cũng chỉ cười rồi nói qua loa, sau đó cô lập tức viết đơn.

Đơn đã nộp nhưng lãnh đạo nói trước Tết cô vẫn phải làm việc ở đây, đợi sau Tết đi làm lại thì sang bên thư ký, đương nhiên cô không có ý kiến gì.

Đợi đến tối về nhà cô lập tức hỏi Tưởng Chính Hoa: “Không phải anh đi cửa sau giúp em đấy chứ?”

Tưởng Chính Hoa mỉm cười: “Thật sự không phải, em phải tin chính mình chứ, tuy em làm chưa được một năm, nhưng mỗi ngày em đều bận như vậy, lãnh đạo cũng nhìn thấy.”

Mặc dù lúc này có thể tìm được nhiều công việc tốt dựa vào quan hệ, nhưng Giang Nguyệt Vi càng hy vọng rằng người ta nhìn trúng năng lực của cô nên mới điều cô qua, nếu anh không giúp thì cô cũng sẽ không chột dạ.

Việc thuyên chuyển vẫn chưa thông báo xuống, cô cũng không nói ra ngoài, nhưng để chúc mừng việc thăng chức của mình, buổi tối hôm đó cô đã dẫn bọn trẻ đến tiệm Phúc Tâm ăn cơm.

Trong tiệm ngoại trừ cung cấp ba món ăn ra, còn cung cấp món tráng miệng và đồ uống, giá cũng không đắt nên việc kinh doanh mỗi ngày đều rất sôi động, trước đó mỗi cuối tuần cô đều tự mình trông coi, cho nên nhân viên trong cửa tiệm đều biết cô, một nửa nhân viên trong cửa tiệm đều là người khuyết tật, đãi ngộ của họ tuy không bằng người thường, nhưng cũng không kém nhiêu, phúc lợi nên có cũng có, họ nhìn thấy cô thì rất vui vẻ đến chào hỏi.

Cửa tiệm bận rộn nên Giang Nguyệt Vi cũng không nói quá nhiều với họ để họ làm việc, hai người đến phòng nhỏ, Tưởng Chính Hoa thấy cô được hoan nghênh như vậy liền mỉm cười rồi nói: “Bà chủ Giang giàu có như vậy, hay là anh từ chức em nuôi anh nhé.”

Giang Nguyệt Vi cười nhìn anh: “Cũng không phải không được, đến lúc đó anh có thể ở nhà từ từ học cách làm một nữ công gia chánh, mỗi ngày chăm sóc con, nấu cơm xong thì đợi em về, thuận tiện buổi tối mát xa cho em, dỗ em vui.”

Tưởng Chính Hoa trợn trừng mắt, một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ lúc trước anh không đối xử với em như vậy sao? Anh ngay cả khiêu vũ cũng đã nhảy, còn để con nhìn thấy…”

Giang Nguyệt Vi: “Đó chỉ là thỉnh thoảng, cũng không phải là thường xuyên, nếu anh không đi làm thì mỗi ngày phải làm những việc này, cũng thuận tiện giảm nhẹ gánh nặng cho em chút.”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Vậy thì thôi, đàn ông còn có công việc của mình, độc lập chút mới được, nếu em mệt đến mức hoảng sợ thì anh sẽ tìm cho em một bảo mẫu.”

Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh nghiêm túc cũng chỉ được ba giây, nếu anh ở trên giường cũng ba giây thì em sẽ không yêu anh.”

Bình Luận (0)
Comment