Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 223

Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền kinh ngạc, bất giác vội vàng nhìn xung quanh, sau khi nhận thấy họ đang ở trong phòng riêng anh lập tức nhìn cô nói: “Em lúc nào cũng chỉ ba giây, em phải lấy lương tâm để nói chuyện chứ.”

Khóe môi Giang Nguyệt Vi nhếch lên: “Đàn ông ba mươi lăm tuổi đã bắt đầu đi xuống rồi, nên em nói là chuyện sau khi anh ba mươi lăm tuổi.”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy những lời này thật nhảm nhí, anh cũng coi như ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng anh cảm thấy cơ thể mình rất tốt, đều bốn lần một tuần, thể trạng này của anh cho dù sau này sáu bảy mươi tuổi cũng không vấn đề gì, để chứng minh mình có năng lực, buổi tối sau khi về nhà trực tiếp lăn qua lăn lại cả đêm.

Chiều hôm sau, sau khi Mã Ái Vân về đến nhà thì gọi điện lại, bà nói với Giang Nguyện Vi là đã đến cửa tiệm của công xã, nhưng có thể là do muốn ăn Tết nên việc kinh doanh trong cửa tiệm vẫn rất tốt, Chính Quang và Tưởng Phúc Dân cũng bận đến mức không tới được.

Giang Nguyệt Vi hỏi bà: “Mẹ có gặp Từ Đình không? Cô ấy thế nào rồi?”

Mã Ái Vân mỉm cười, nhìn ngũ quan đoan chính của Từ Đình thì có vẻ rất thật thà, vì vậy bà vô cùng hài lòng, đang nghĩ đợi đến tối sau khi Tưởng Chính Quang về sẽ nói với anh ta, đừng lúc nào cũng kéo theo người ta, cuối cùng bà lại bảo Giang Nguyệt Vi nghỉ rồi nhanh chóng dẫn đứa nhỏ về để cho cuộc đời mấy đứa nhỏ vui vẻ chơi thêm mấy ngày.

Đương nhiên Giang Nguyệt Vi đồng ý, hiện tại còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết, trường học cũng đã nghỉ, bây giờ quân đội cũng không giao chiến, bên kia cũng không bận, cho nên cô trực tiếp nói với Mã Ái Vân rằng họ sẽ đặt vé tàu vào cuối tháng Giêng để về quê.

Mã Ái Vân tính thời gian, cũng chỉ hơn nửa tháng mà thôi, thoáng cái đã trôi qua.

Sau khi bà cúp máy liền trực tiếp về nhà, vừa về đến nhà thì đúng lúc gặp đứa nhỏ cũng tan học về, thấy ba đứa Nữu Nữu, Ny Ny và Nha Nha bà muốn thăm dò phản ứng của chúng chút về chuyện Lưu Thải Nga trở về.

Trong lòng bà nghĩ như vậy nên bèn hỏi Nữu Nữu: “Gần đây mẹ cháu có gửi đồ cho các cháu không?”

Nữu Nữu lập tức gật đầu, mỉm cười nói: “Có ạ, mẹ gửi quần áo và búp bê cho Ny Ny và Nha Nha, chúng rất đẹp.”

Ny Ny nói theo: “Mẹ nói rằng mẹ sẽ về nhà ngay còn mang quà cho chúng cháu, mẹ sẽ về ngay ạ.”

Hai chị nói xong, Nha Nha lập tức chạy vào nhà cầm con búp bê ra, Mã Ái Vân từng thấy con búp bê này ở cửa hàng bách hóa, trước đây chính bà cũng đã gửi mấy lần về, tuy kiểu dáng khác nhau nhưng cũng không khác lắm, nào ngờ đứa nhỏ nhận được quà của Lưu Thải Nga lại vui như vậy?

Trong lòng bà thở dài, xem ra ba đứa nhỏ vẫn rất có tình cảm với Lưu Thải Nga, Lưu Thải Nga đã đi đúng bước này.

Mấy đứa nhỏ đã lớn nên dù chọn ai Mã Ái Vân cũng rất tôn trọng ý kiến của chúng, nhưng bà vẫn hy vọng chúng ở nhà họ Tưởng, bởi vì Lưu Thải Nga không đáng tin, hơn nữa con gái đi theo đến nhà cha dượng còn không biết có bị bắt nạt hay không, chúng vẫn nên đặt dưới mắt nhà họ Tưởng bọn họ thì mới yên tâm được.

Bà nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy ngày nữa trường học được nghỉ, đến lúc đó sẽ có em trai và em gái đến ở, các cháu có hoan nghênh không?”

Bà hỏi những lời này chủ ý là nói hai đứa nhỏ nhà Tưởng Chính Hoa, nhưng thật ra cũng muốn thăm dò chút phản ứng của ba đứa nhỏ này với con gái của Từ Đình.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, dường như Nữu Nữu nghĩ đến cái gì đó, thoáng cái Nữu Nữu đã mười một tuổi rồi, cô bé cũng sớm đã biết cha mẹ xảy ra chuyện gì nên liền mím môi: “Em trai, em gái nào ạ?”

Ba đứa nhỏ sớm đã biết trong nhà có thêm hai em trai và em gái mà họ chưa từng gặp, Nữu Nữu đã gặp dì Từ và cũng đã gặp em gái đó ở trong cửa tiệm, cho nên bây giờ cô bé không biết người mà bà nội nói là em gái nào.

Mã Ái Vân mỉm cười: “Ngạn Ngạn và Viện Viện, còn có con gái nhà dì Từ.”

Nữu Nữu biết vậy mà, nhưng cô bé mới hơn mười tuổi nên chuyện của người lớn cũng rất mê mang, vì vậy cô bé nói: “Vậy đợi họ đến rồi nói sau ạ.”

Nói xong, cô bé lập tức quay lại nhìn cái túi mà Mã Ái Vân mang về rồi nói: “Bà ơi, cháu đói sắp c.h.ế.t rồi, bà có mang đồ ngon gì về không?”

Mã Ái Vân nhất thời không biết được suy nghĩ của đứa nhỏ, chỉ đợi thằng ba quyết định rồi hỏi lại thôi.

Đến tối, cuối cùng Tưởng Chính Quang cũng tan làm về, Mã Ái Vân đợi anh ta ăn cơm xong, sau khi sắp xếp xong ba đứa nhỏ liền vào thẳng chủ đề chính với anh ta: “Trước đây mẹ đã hỏi thăm, con và Từ Đình lén ở bên nhau cũng sắp một năm rồi, sao không có ý định kết hôn vậy? Hai các con lớn rồi, chúng ta cũng không tiện lôi kéo người ta, cũng tránh được lúc Lưu Thải Nga về nhìn thấy con chưa kết hôn lại nghĩ đông nghĩ tây, như vậy đứa nhỏ cũng d.a.o động.”

Tưởng Chính Quang do dự một lúc rồi nhanh chóng nói: “Con biết rồi, mấy ngày nay con cũng đang suy nghĩ nói với đứa nhỏ thế nào, không nói tốt chúng có thể sẽ bất mãn.”

Mặc dù anh ta và Từ Đình vẫn chưa công khai, nhưng Nữu Nữu lớn rồi, có lẽ cô bé cũng đã biết, bây giờ tình cảm của họ vẫn coi như là ổn, nhưng anh ta không biết cô bé có suy nghĩ gì, hơn nữa còn là kết hôn lần hai nên anh ta luôn do dự, hiện tại Lưu Thải Nga muốn về, vậy chắc chắn anh ta cũng phải nói ra chuyện này.

Sau khi Mã Ái Vân thấy cuối cùng anh ta cũng có suy nghĩ, trong lòng liền thoải mái, bà sợ phản tác dụng nên không giục nữa, cứ yên tâm đợi Giang Nguyệt Vi dẫn hai thần thú kia về.

Mà bên này, từ sau khi hai anh em Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện biết được nghỉ có thể đi xe về quê chơi, chúng đã rất mong ngóng và chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến khi trường mầm non nghỉ, lại chờ đến ngày 31 tháng 12 – ngày mà chúng đi tàu hỏa về quê.

Bởi vì năm mới, nội thành lại là trạm đầu tiên, cho nên có rất nhiều người ở nhà ga, lần đầu tiên hai đứa nhỏ đi xa, chúng nhìn thấy nhiều người ở nhà ga như vậy lập tức oa oa lên, rất phấn khích.

Nhưng có quá nhiều ở nhà ga, Giang Nguyệt Vi sợ thoáng cái không tìm được hai đứa nhóc nên đã vội vàng nắm chặt bàn tay mũm mĩm của chúng, sau đó chen cùng với đám người lên xe.

Lần này họ đã đặt hai giường dưới, mỗi người phụ trách một đứa, bởi vì là Tết Nguyên Đán nên xe chạy cũng rất đúng giờ, vừa lên xe hai đứa nhỏ đã xem chỗ này sờ chỗ kia, Tưởng Thanh Viện đứng ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cảm giác được phát hiện ra đại lục mới vậy, cô bé chỉ nhìn mẹ mình rồi nói: “Mẹ, sao trước đây mẹ không dẫn con và anh trai về quê?”

Đi tàu hỏa thú vị như vậy, thế mà mẹ lại không nói cho chúng biết, thật đáng tiếc, sao lúc còn nhỏ chúng không được về quê?

Giang Nguyên Vi nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô bé cũng không biết nói gì, ngược lại nhìn Tưởng Thanh Ngạn dường như không vui như vậy: “Con sao vậy?”

Nhìn thấy tàu hỏa, vốn Tưởng Thanh Ngạn rất vui nhưng không ngờ trên xe lại bé như vậy, hơn nữa còn có mùi, hơi ồn ào, hơi chóng mặt, cậu hơi không thoải mái, cho nên niềm háo hức đi tàu hỏa đã không còn cao như trước nữa.

“Không có gì ạ, con rất tốt.” Dáng vẻ cậu ngồi ở mép giường như một tiểu đại nhân, cậu nhìn Giang Nguyệt Vi: “Mẹ, tối nay chúng ta ngủ ở đây sao?”

Bình Luận (0)
Comment