Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 224

Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Đúng vậy, con ngủ với cha, em gái ngủ với mẹ, con có ý kiến gì không?”

Tưởng Thanh Ngạn thở dài, giường này rất nhỏ, cha lại to như vậy, tối nay có thể bị cha đè c.h.ế.t hay không, nhưng hiện tại mọi người cũng đều đã lên xe rồi, cậu hối hận cũng không kịp nữa.

Giang Nguyệt Vi nhìn ra được dường như Tưởng Thanh Ngạn có hơi bất thường liền vội vàng hỏi: “Có phải con hơi chóng mặt không?”

Tưởng Thanh Ngạn cũng muốn về thăm anh trai và chị gái, nhưng cậu thật sự hơi chóng mặt nên gật đầu: “Mẹ, xe lắc quá.”

Giang nguyệt Vi thấy Tưởng Thanh Viện không sao, vừa nãy cũng không nghĩ đến Tưởng Thanh Ngạn sẽ say tàu, đây là lần đầu tiên cô dẫn đứa nhỏ ra ngoài, họ cũng có hơi chủ quan, nghĩ tàu hỏa chạy chậm như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì, cho nên cũng không mang theo thuốc say tàu: “Con đợi chút, để mẹ bảo cha con đi lấy thuốc cho con.”

Trong lúc nói chuyện, Tưởng Chính Hoa đã đứng dậy ra khỏi toa xe tìm nhân viên tàu để tìm thuốc say tàu, nhân lúc anh đi lấy thuốc Giang Nguyệt Vi hỏi Nguyệt Hà: “Em về bên kia ăn Tết hay là ăn Tết với chị ở nhà họ Tưởng?”

Sau khi đi xa một thời gian, thật ra Giang Nguyệt Hà đã không còn cảm giác gì với Lý Mỹ Ngọc, cũng không có cảm giác gì với ngôi nhà kia nữa, nhưng nếu đã về lại lâu như vậy rồi không về, cô ấy đi một chuyến cũng không sao.

Vì thế cô ấy nói: “Em về bên kia, lâu rồi em cũng chưa về, đi thăm chút cũng được.”

Giang Nguyệt Vi cũng không phản đối cô ấy về, hiện tại cô ấy vẫn chưa lấy chồng, hộ khẩu vẫn còn ở chỗ Lý Mỹ Ngọc, vẫn phải tự mình về một chuyến mới được: “Vậy em tự đi thăm đi, nếu bà ta náo loạn nên làm thế nào thì cứ làm như vậy.”

Giang Nguyệt Hà gật đầu, hai năm nay Lý Mỹ Ngọc không hề liên lạc với các cô, cô ấy gọi điện về nghe Chi Thư nói bà ta ở bên đó cũng an phận, nhưng có lẽ là do sức khỏe không tốt, đi qua đi lại cũng không dậy được nên hai năm nay nghe đâu vẫn rất tốt.

Lúc sau, cô ấy ngẩng đầu mỉm cười và hỏi: “Vậy chị có muốn về không? Nói không chừng mẹ cũng muốn gặp cháu ngoại.”

Giang Nguyệt Vi biết cô ấy nói đùa nên cũng cười: “Xa quá nên cũng lười về.”

Giang Nguyệt Hà không nói gì nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy thầm nghĩ nếu Lý Mỹ Ngọc biết Giang Nguyệt Vi dẫn cháu về chắc là rất muốn gặp, nhưng có lẽ bà ta cũng không dám đến tìm.

Rất nhanh Tưởng Chính Hoa đã lấy thuốc về, Giang Nguyệt Vi trực tiếp đưa cho Tưởng Thanh Ngạn uống, tuy đã có thuốc, đứa nhỏ say tàu cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng không lấy lại được tinh thần, cho nên lần này đi tàu, em gái thì vui vẻ, còn anh trai không vui.

Vì vậy chuyến đi này cũng không phải là chuyến đi hoàn hảo lắm, nhưng cũng may phản ứng của Tưởng Thanh Ngạn cũng không mãnh kiệt, nên trên đường Giang Nguyệt Vi cũng không phiền lòng, yên tâm đợi đến ngày hôm sau.

Hiện tại Giang Nguyệt Vi đã mở tiệm mì ở trong huyện, cửa tiệm bên này là do Tưởng Chính Dương và Tống Xuân Ninh trông coi, cho nên sáng sớm hai người này lái xe hàng đến đón họ.

Tống Xuân Ninh nhìn Giang Nguyệt Vi không có thay đồi gì so với trước đây, chỉ là ăn mặc sang trọng và hiện đại hơn, mà hai đứa nhỏ kia…

Mặc dù trước đây Tống Xuân Ninh nghe Mã Ái Vân nói rằng hai đứa con của Giang Nguyệt Vi rất xinh và đẹp, nhưng dù sao cũng không nhìn thấy người nên cũng không tưởng tượng ra được, bây giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô ta lập tức sững sờ không rời mắt được.

Đôi mắt của hai đứa nhỏ to như quả nho, làn da giống Giang Nguyệt Vi trắng trẻo mềm mại như trứng gà bóc, ăn mặc sạch sẽ lại chỉnh tề, quả thực đẹp như người trong tranh vậy.

Tống Xuân Ninh vô cùng hiếm gặp, hôm nay cô ta ăn mặc không sạch sẽ lắm, cũng không biết xấu hổ tiến lên ôm chúng, ngược lại hai đứa nhỏ rất lanh lợi, giọng nói mềm mại gọi hai tiếng “bác.”

Cô ta vừa nghe thấy tiếng gọi này, trái tim như sắp tan ra, vội vàng đưa kẹo và đồ ăn mình đã chuẩn bị cho chúng: “Ngoan, mau ăn đi, ăn xong chúng ta về nhà thăm anh trai và chị gái nhé.”

Bốn người hàn huyên một lúc rồi lên xe, hôm qua ở trên xe cũng không ngủ ngon, cho nên sau khi lên xe Tưởng Chính Quang nói chuyện với Từ Đình, còn Giang Nguyệt Vi thì ngủ thiếp đi, chờ đến khi cô tỉnh xe đã về đến nhà rồi.

Còn chưa xuống xe cô đã nhìn thấy mấy đứa nhỏ ở trong sân vươn tay ngẩng cổ đang đợi xuyên qua cửa kính, sau khi xuống xe hai đứa nhỏ nhìn thấy quê nhà lại có sân lớn như vậy thì đều sợ ngây người, hơn nữa thật sự có anh trai và chị gái đang đợi họ.

Tưởng Thanh Ngạn thích chơi với mấy đứa nhỏ lớn hơn mình, cho nên cậu vừa nhìn thấy ba anh trai, vừa gặp đã thân, lập tức chơi cùng bọn họ, Tưởng Thanh Viện hơi ngượng ngùng nhìn ba chị cũng không biết làm thế nào, cô bé chỉ nắm chặt góc áo của mẹ không buông.

Giang Nguyệt Vi cũng không ép cô bé, vì thế kéo cô bé vào nhà, bật ti vi lên, vỗ về một hồi lâu cô bé mới chịu ngồi gần họ.

Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, Mã Ái Vân nói với Giang Nguyệt Hà: “Ở đây ăn cơm đã rồi hãy đi, đoán chắc lát ăn cơm xong xe cũng mới đến.”

Mấy cậu bé đang chơi trong sân, mấy cô bé xem ti vi ở trong nhà, còn người lớn vội vàng thu dọn bàn để chuẩn bị ăn cơm, đồ ăn đã sớm chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi họ về nên thu dọn cũng rất nhanh.

Lúc này Giang Nguyệt Vi gọi cậu về ăn cơm, đoán chắc chúng cũng đói rồi, Tưởng Thanh Ngạn thoáng cái đã chạy đến, Giang Nguyệt Vi dẫn cậu đi rửa tay, Tưởng Chính Hoa nhìn thấy Tưởng Thanh Viện vẫn đang xem ti vi liền nói: “Bảo bối, phải ăn cơm rồi, tắt ti vi trước đi con.”

Ti vi đang chiếu phim hoạt hình nên Tưởng Thanh Viện vẫn còn muốn xem, cô bé ngẩng đầu lên nói: “Bảo bối xem thêm chút nữa thôi.”

Từ trước đến nay lúc ăn cơm Tưởng Chính Hoa đều không cho phép bọn trẻ xem ti vi, cho nên anh từ chối; “Trước đây chúng ta đã quy định rõ, lúc ăn cơm không được xem ti vi, về quê cũng vậy, đợi ăn cơm xong rồi xem tiếp.”

Tưởng Thanh Viện bĩu môi, không vui, cô bé vẫn muốn xem: “Con xem thêm chút nữa thôi, chị cũng muốn xem mà~”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền cười, mình muốn xem ti vi lại đổ cho chị, được nha, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, anh đi đến trước ti vi định tắt: “Ngoan nào, ăn cơm xong rồi cha cho con xem nhé.”

Tưởng Thanh Viện hơi bĩu môi, cô bé cảm thấy cha không cho cô bé chút mặt mũi ở trước mặt chị, thật buồn, vì thế cô bé đi đến trước mặt Mã Ái Vân rồi ôm lấy bà, giương đôi mắt to đen láy lên, rất tủi thân hỏi: “Bà nội, cháu có thể xem ti vi chút được không?”

Mã Ái Vân biết ở trong thành phố họ có quy định này, đứa nhỏ đã sớm quen nên cũng nói: “Không được, cha không cho phép cháu xem, bà nội cũng không có cách nào khác.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tưởng Thanh Ngạn lại nhếch lên, càng đáng thương hơn, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Vậy bà có muốn để cháu xem không?”

Quy tắc không thể phá vỡ được, nếu không đứa nhỏ mà đã được lợi thì sẽ lặp lại, nên Mã Ái Vân chỉ nói: “Chắc chắn bà nội muốn bảo bối vui rồi, để cháu xem, nhưng cha không cho xem nên chúng ta ăn cơm trước nha?”

Tưởng Thanh Viện cũng không nói gì ở phía sau bà, ánh mắt cô bé sáng lên, giọng nói cũng cao hơn chút: “Cô giáo từng nói rằng bảo bối phải nghe lời mẹ, cháu là bảo bối của mẹ, cháu đi nói với mẹ, cháu có thể xem ti vi.”

Một câu nói rất dài thật sự đã khiến Mã Ái Vân sững sờ, mọi người cũng sững sờ, đợi đến khi phản ứng lại mấy người trong nhà chính bật cười, trong lòng nghĩ sao đứa nhỏ này lại có thể nói được như vậy chứ? Cái gì mà “phải nghe lời mẹ” có thể dùng ở phương diện này sao?

Bình Luận (0)
Comment