Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 225

Tưởng Chính Hoa nhìn vẻ mặt cáu gắt vô cớ của cô bé, trong lúc nhất thời lại không tìm ra được lời gì để phản kháng.

Nhưng bình thường họ cũng dạy đứa nhỏ phải nghe lời mẹ, bây giờ cô bé nói những lời này hình như cũng không sai.

Lúc này Giang Nguyệt Vi bước vào đúng lúc nghe thấy những lời này nên cũng bật cười, cô không biết cô bé có thể nói được như vậy từ khi nào, sắp đuổi kịp Tưởng Thanh Ngạn rồi, hiện tại sắp sang năm mới rồi, cô không muốn đứa nhỏ không vui, cũng không muốn đứa nhỏ mất mặt.

Cho nên cô nhìn anh nói: “Thôi, cho nó xem một lần đi anh.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn con gái mình: “Chỉ một lần thôi đó, lần sau không được vậy nha.”

Tưởng Thanh Viện vô cùng đắc chí hôn gió Giang Nguyệt Vi một cái: “Cảm ơn mẹ, sau này bảo bối chắc chắn sẽ nghe lời mẹ.”

Sau khi ăn cơm xong Giang Nguyệt Hà phải về, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa cũng muốn dẫn đứa nhỏ đi lang thang xung quanh công xã, cho nên cô dẫn mấy đứa nhỏ đến công xã cùng cô ấy.

Họ vừa đến thì xe sắp chạy, Giang Nguyệt Hà vẫy tay với họ rồi vội vàng lên xe.

Lúc chen chúc ở trong xe cô ấy nghĩ mấy năm không gặp không biết nhà họ Giang có quang cảnh gì.

Mặc dù năm mới có nhiều chuyến xe nhưng thật sự rất chật, bởi vì mọi người đều đợi xe, lúc Giang Nguyệt Hà ở trên xe dường như đều dán sát vào người khác.

Cũng may xe không đợi người nữa, tài xế đóng cửa lại rồi bảo mọi người chen vào trong, kết quả Giang Nguyệt Hà cứ bị mọi người đẩy về phía trước như vậy, đẩy thẳng tới trước mặt một đại thẩm, người này không phải ai khác, chính là Mã Thúy Hoa vẫn luôn đối đầu với nhà họ Giang trước đây.

Mối ân oán giữa Mã Thúy Hoa và nhà họ Giang đều là vì Hà Hiểu Phong, bà ta rất hà khắc nên một chuyện có thể nhớ đến c.h.ế.t và luôn châm chọc nhà họ Giang, Giang Nguyệt Hà thấy bà ta muốn đi, nhưng trên xe không di chuyển được, vì vậy cô ấy chỉ có thể quay mặt đi không đối mặt với bà ta nữa.

Ngay từ đầu Mã Thúy Hoa đã không nhận ra Giang Nguyệt Hà, nhưng nhìn lâu bà ta có cảm giác hơi quen nên đã chọc vào cô ấy hỏi: “Tôi cảm thấy cô hơi quen, có phải cô là người nhà họ Giang không?”

Đã không muốn nhưng lại cứ đến, Giang Nguyệt Hà không trả lời bà ta, nhưng lại không có chỗ khác để dứng, Mã Thúy Hoa lại hỏi: “Cô là Giang Nguyệt Hà?”

Lần này Giang Nguyệt Hà chỉ quay đầu nhìn bà ta, mỉm cười và nói: “Đúng vậy, thì ra là thím à, thím Thúy Hoa.”

Mã Thúy Hoa sợ ngây người, Giang Nguyệt Hà ở trước mặt ngoại trừ nét mặt vẫn hơi giống trước đây ra thì tất cả những thứ khác đều đã thay đổi, cô ấy không còn là cô gái có khuôn mặt trầm tĩnh như trước đây nữa, hiện tại cô ấy xinh hẳn ra vừa rộng lượng vừa đoan trang, cao ráo hơn rất nhiều, cô ấy khoác áo khoác đỏ, uốn tóc, giống như một cán bộ nhà nước giả.

“Thì ra thật sự là cô.” Bà ta nói với vẻ ngạc nhiên: “Cô đã đi đâu, sao không gọi điện về nhà, chúng tôi còn tưởng rằng cô bị mẹ cô bán đến vùng núi hẻo lánh nào rồi chứ.”

Giang Nguyệt Hà nghe vậy trong lòng khó chịu, gặp ai không gặp lại gặp phải người này, lần này muốn yên tĩnh cũng khó: “Tôi có thể đi đâu chứ, đi làm thôi.”

Hiện tại đã ba năm rồi, ra ngoài làm việc sớm đã không phải là việc gì lạ, cho nên mọi người cũng không để ý đến cuộc nói chuyện của hai người họ, Mã Thúy Hoa nhìn Giang Nguyệt Hà ăn mặc như vậy, thì đoán chắc chắn cô bé kiếm được nhiều tiền, sự khó chịu dâng lên trong lòng bà ta.

Mấy năm gần đây, sau khi Lý Mỹ Ngọc và hai con gái trở mặt với nhau, cuộc sống cũng rất thê thảm, bà ta sống không tốt, trong lòng Mã Thúy Hoa liền thoải mái, không ngờ năm nay Giang Nguyệt Hà lại ăn mặc như vậy trở về?

Bà ta dừng suy nghĩ chút rồi mỉm cười nói: “Không phải cô đã cắt đứt quan hệ với mẹ cô rồi sao? Sao còn muốn quay về?”

Cô ấy như ngửi được mùi tám chuyện, mọi người trong xe đều quay lại nhìn, Giang Nguyệt Hà biết Mã Thúy Hoa có ý định xấu, cô bé muốn đi cũng không được, chỉ có thể trả lời: “Xem thím nói kìa, tôi ra ngoài làm việc mà thôi, tôi ở trong mắt các người lại biến thành cái gì vậy? Lá rụng về cội, cội nguồn của tôi ở đây, tôi không về đây thì về đâu?”

Đều cùng một đại đội, sao Mã Thúy Hoa có thể không biết được nhà họ Giang đã xảy ra chuyện gì, bây giờ bà ta còn mạnh miệng: “Vậy các cô ra ngoài lâu như vậy rồi, sao không kiếm chút tiền về nhà, cô cũng biết cuộc sống của nhà cô thế nào mà, vẫn rất thê thảm nha!”

“Mẹ cô không có quần áo đẹp, bị ốm cũng khôm dám đi viện khám, cả ngày anh trai cô dẫn theo một đứa nhỏ dơ dáy, thật quá đáng thương rồi, cũng không trách được chị dâu cô chưa ly hôn đã…”

“Thím!” Bà ta còn chưa dứt lời, Giang Nguyệt Hà đã lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, cô ấy biết Mã Thúy Hoa muốn nói gì, chẳng qua là muốn giẫm lên nhà họ Giang để chế giễu, cô ấy không thể để Mã Thúy Hoa giẫm lên mặt cô ấy ở trước mặt mọi người được!

Cô ấy lạnh lùng nói: “Trước khi đi Dương Thành Trần Hồng Yến đã ly hôn với anh trai tôi rồi, chị ta đã sớm không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi, Chi Thư cũng biết chuyện này, chúng tôi cũng không nói chuyện này ra ngoài, chủ yếu là để đề phòng những người nhiều chuyện như thím đấy, để tránh thím nói đến chuyện của người khác ở trước mặt mọi người một cách hăng say.”

Cô ấy nói một câu rất dài, Mã Thúy Hoa không hề nghe rõ gì, nhưng nhìn những người ở trên xe đều đang nhìn bà ta cười, đương nhiên bà ta cũng biết chắc chắn là mắng bà ta, đang định quay lại thì đột nhiên rẽ gấp, bà ta không cẩn thận trực tiếp đụng vào người Giang Nguyệt Hà.

Nhưng thân thể Giang Nguyệt Hà tránh rất nhanh nên bà ta không chạm vào được cô ấy, khuôn mặt bà ta lập tức đập vào thành ghế, đúng lúc đập vào môi.

Mã Thúy Hoa a một tiếng, đau đến mức nước mắt cũng chảy xuống, bà ta vội vàng vịn rồi quay đầu nhìn Giang Nguyệt Hà: “Cô làm sao vậy, còn cố ý tránh tôi!”

Đương nhiên Giang Nguyệt Hà cố ý rồi, cô ấy cũng không có tốt bụng làm bao cát cho bà ta, nhìn miệng Mã Thúy Hoa sưng lên và lộ ra chút tơ máu, cô bé mỉm cười: “Thím à, sao tôi có thể cố ý chứ, đây là xe cũng không chịu được cái miệng đó của thím nên để nó dập nát đấy.”

“Cô!!!”

Mã Thúy Hoa nghe vậy tức đến mức mặt đỏ tía tai, người bên cạnh vội vàng đỡ bà ta rồi khuyên: “Đường núi này không bằng phẳng, không cẩn thận là rẽ, hai người cũng đừng nói nữa, nắm chắc chút.”

Giang Nguyệt Hà nhìn cô ấy từ trên xuống: “Đúng vậy, thím Thúy Hoa, thím nắm chắc chút nhé, nếu không thắt lưng bị vẹo phải vào viện đấy, năm này trải qua thế nào đây?”

Nói xong, cô ấy không cho Mã Thúy Hoa cơ hội phản kích, trực tiếp chen ra phía sau toa xe.

Mã Thúy Hoa bị cô ấy trù ẻo lập tức nghẹn lại, bà ta phát hiện Giang Nguyệt Hà mạnh miệng hơn Giang Nguyệt Vi, thậm chí còn lanh lợi hơn chị của cô ấy!

Người trên xe đều đang nhìn bà ta, bà ta muốn nổi giận nhưng dường như cũng không ổn, nên chỉ có thể miễn cưỡng nén lại.

Sau đó xe yên tĩnh lại chút, mọi người lần lượt xuống xe khi đến cửa nhà mình, đến ngã tư Tùng Dương Mã Thúy Hoa xuống xe trước, Giang Nguyệt Hà theo sau, cô ấy cầm đồ nên cũng không đi nhanh, cô ấy cũng không muốn đi cùng với Mã Thúy Hoa nên đi chậm hơn.

Đợi đến khi cô ấy lên đường nhỏ, lúc về đến nhà thì trời cũng sắp tối.

Bình Luận (0)
Comment