Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 226

Từ trước đến nay sân nhà họ Giang đều tối đen như mực, nhưng lúc này lại thắp hai ngọn đèn dầu ở dưới mái hiên, Giang Nguyệt Hà đoán chắc là vừa rồi Mã Thúy Hoa nhiều chuyện đã để lộ chuyện cô ấy sẽ về, cho nên nhà họ Giang mới nỡ để đèn cho cô ấy.

Cô ấy xách đồ vào sân, dường như Lý Mỹ Ngọc cũng xuất hiện ngay lập tức, bà ta nhìn cô bé đi đến dưới mái hiên, nhìn chằm chằm cô bé một lúc rồi mới nói: “Giang Nguyệt Hà, không phải cắt đứt quan hệ rồi sao, con còn về làm gì nữa?”

Nương theo ánh đèn dưới mái hiên, Giang Nguyệt Hà nhìn nhìn mẹ ruột đã hơn bốn năm không gặp, bà ta đã không còn dáng vẻ như trước đây, bà ta hơi còng, mái tóc bạc, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng giọng điệu vẫn hùng hổ hăm dọa như trước.

Giang Hướng Quân vội vàng tiến lên kéo Lý Mỹ Ngọc: “Nói linh tinh gì vậy?”

Lý Mỹ Ngọc: “Tôi có nói linh tinh gì đâu, chúng nó ai nấy cũng đều bỏ đi, từ trước đến này chưa từng gọi điện về, không phải cắt đứt quan hệ thì là gì?”

Giang Hướng Quân vội vàng nháy mắt với bà ta, ám chỉ bà ta không nên náo loạn, sau đó nhìn Giang Nguyệt Hà: “Mẹ con chỉ nói vậy thôi, vừa rồi bà ấy nghe thấy Mã Thúy Hoa nói con về, bà ấy đã sớm trải giường cho con rồi.”

Giang Nguyệt Hà gật đầu: “Con về có công việc, xong việc sẽ đi nên cũng không ở lại lâu.”

Giang Hướng Quân vội vàng nói: “Năm nay chị con cũng về à?”

Giang Nguyệt Hà ừ một tiếng: “Về rồi, hai đứa nhỏ cũng về, nhưng chị không về bên này.”

Đương nhiên Giang Hướng Quân biết Giang Nguyệt Vi sẽ không về bên này, nhưng ông cũng tò mò, vì thế lại hỏi: “Đứa nhỏ là nam hay nữ?”

Giang Nguyệt Hà: “Thai long phượng, cũng học nhà trẻ rồi, rất tốt, cha không cần lo.”

“Vậy thì được.” Giang Hướng Quân nói xong cũng trừng mắt nhìn Lý Mỹ Ngọc một cái, lúc trước Lý Mỹ Ngọc nói linh tinh, nói Giang Nguyệt Vi mang thai hai bé trai, còn nói với người ngoài, may là họ không về bên này để người ta biết, nếu không nhà họ Giang sẽ lại bị chế giễu.

Sao Lý Mỹ Ngọc không biết ý tứ của ông chứ, nếu không phải lúc ấy nhà họ Tưởng không nói thì bà ta cũng sẽ không nhầm giới tính của đứa nhỏ, bây giờ Giang Nguyệt Vi vẫn chưa dẫn đứa nhỏ về thăm ông bà ngoại, thật vô ơn.

Mặc dù trong lòng bà ta mắng nhưng lại không thể nói gì, dù sao nói gì Giang Nguyệt Vi cũng không nghe thấy, vì vậy bà ta chỉ quay đầu rồi đi vào nhà.

Giang Nguyệt Hà cũng xách đồ vào nhà rồi để xuống, sau đó nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng cạnh bàn ở trong nhà, cô ấy còn chưa nói gì Giang Tinh Quốc đã đẩy cậu bé ở bên cạnh mình: “Đông Đông, gọi cô đi.”

Cậu bé rụt rè nhìn sang, thật ra cậu bé cũng không quen cô ấy lắm, cũng không có ấn tượng gì, nhưng cha bảo cậu bé gọi nên cậu bé cũng gọi một tiếng “cô.”

Lúc Giang Nguyệt Hà đi Giang Đông Đông mới hai tuổi, lúc này đã hơn bốn năm rồi, cậu bé cao lớn, ngũ quan cũng đã thay đổi, trông khác hẳn, cậu bé còn hơi gầy cảm giác như không được ăn ngon vậy.

Những chuyện Trần Hồng Yến làm không liên quan gì đến cậu bé, mặc dù Giang Nguyệt Hà ghét cô ta nhưng cô ta cũng không liên lụy đến cậu bé: “Đông Đông, cháu lớn hơn rồi đấy.”

Giang Đông Đông gật đầu: “Vâng ạ, cháu hơn sáu tuổi rồi.”

Giang Nguyệt Hà lấy đồ ăn vặt mình mang từ tỉnh về ra, tất cả đều đưa cho cậu bé: “Ngoan, đây là phần thưởng cô cho cháu mấy năm nay, có bánh quy và kẹo, cầm lấy ăn đi.”

Giang Đông Đông nhìn thấy nhiều đồ ngon như vậy, ánh mắt đều sáng lên, nhưng lá gan cậu bé vẫn còn nhỏ nên cũng không dám lấy, Giang Tinh Quốc mỉm cười nói: “Nó nhát gan, nó không dám lấy đồ của người lạ.”

Giang Nguyệt Hà cũng không biết họ chăm sóc cậu bé thế nào, nhưng cậu bé nhát gan như vậy chắc chắn có liên quan đến sự giáo dục của gia đình, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện này, cô ấy cất đồ vào trong túi, tiến lên sờ đầu cậu bé: “Vậy đợi khi nào cháu muốn ăn thì tự mình lấy nhé.”

Giang Tinh Quốc vội vàng kéo ghế đẩy sang cho cô ấy: “Em ngồi đi, không biết hôm nay em về nên cứ tùy tiện ăn chút vậy.”

Giọng điệu của anh ta khách sáo lại xa lạ, Giang Nguyệt Hà cũng cảm thấy được có gì đó bèn quay đầu nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Con có mang thịt về để ở trong túi đấy, tối muộn thì mẹ mang đi ướp chút nhé.”

Lý Mỹ Ngọc nhìn cô ấy thế mà lại sai mình làm, trong lòng bà ta khó chịu lập tức ngồi xuống: “Bây giờ con oai như cán bộ rồi, học cách sai mẹ làm việc.”

Giang Hướng Quân không nói gì, vừa rồi rõ ràng đã đồng ý mọi người nói chuyện vui vẻ, vui vẻ ở bên nhau, sao đứa nhỏ về đến nhà bà ta lại bắt đầu thế rồi: “Nó đã ngồi xe một ngày một đêm, nó mệt nên mới bảo bà làm, bà không làm thì lát nữa để tôi làm.”

Lý Mỹ Ngọc suy nghĩ chút, trong lòng tủi thân, hiện tại hai con gái đều có sự nghiệp thành công, rất oai, báo chí đăng, ti vi cũng lên rồi, Giang Nguyệt Vi còn làm việc ở chính phủ, nhưng người mẹ ruột như bà ta cũng không hưởng chút hào quang nào còn bị sai bảo, chẳng lẽ còn không để bà ta nói hai câu sao?

Giang Hướng Quân thấy bà ta im lặng, sau đó nói: “Ăn cơm trước đi đã, nếu không ăn lát nữa sẽ nguột hết, tối nay ăn tạm trước, ngày mai ăn chút gì ngon sau.”

Mọi người ngồi xuống ăn cơm, sắp sang năm mới rồi nhà người khác đều có nhiều thịt và cá, dù không đồng đều nhưng cũng có chút thịt băm, ngược lại nhà họ Giang trên bàn ngoài đậu phụ và rau xanh ra cũng không có một miếng thịt, Giang Nguyệt Hà cảm thấy còn khổ hơn so với lúc trước cô ấy đi.

Nhưng trước đó cô ấy đã quen với cuộc sống khổ sở như vậy từ lâu rồi nên cũng không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn mấy miếng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Giang Tinh Quốc: “Ông nội bạn em là một thợ thủ công có tay nghề rất giỏi, dựa vào nghề này đã nuôi sống cha mẹ và mấy anh em cậu ấy, nếu anh muốn học thì em sẽ nói với cậu ấy một tiếng, xem có thể bảo ông nội cậu ấy dẫn dắt anh một thời gian không, sau này anh cũng làm nghề này.”

Người lớn chịu chút khổ cũng không sao, nhưng trong nhà còn có trẻ nhỏ, nó cũng sẽ lớn lên, cứ tiếp tục như vậy không được, cô ấy sẽ không làm túi m.á.u của nhà họ Giang, Giang Tinh Quốc phải tự nuôi con anh ta, tuy đã mất một chân nhưng anh ta còn có đôi tay, thợ đan lát đều dựa vào đôi tay nên rất dễ học.

Giang Tinh Quốc nghe vậy sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại có hơi kinh ngạc: “Em đồng ý giúp anh ư?”

Giang Nguyệt Hà chỉ nhìn anh ta: “Anh nói đi anh có muốn học hay không?”

“Chắc chắn muốn rồi.” Giang Tinh Quốc nói: “Bây giờ đội chúng ta có người làm cái này, nhưng người ta không cho anh học, nhìn cũng không cho nhìn, chỉ sợ người khác học được.”

Có lẽ là “hổ lạc bình dương bị khuyển khi”*, bây giờ người trong đội cũng không hề lễ độ với nhà họ Giang như trước, cho nên cuộc sống của họ rất khó khăn.

*Hổ lạc bình dường bị khuyển khi (虎落平阳被犬欺): bình dương: chỗ bằng phẳng; hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ. Còn thấy ghép trong 1 câu là Long du thiển thủy tao hà hý, Hổ lạc bình dương bị khuyển khi – 龙游浅水遭虾戏,虎落平阳被犬欺. Vế thứ nhất có nghĩa rồng bơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa bỡn. Nói chung là nỗi bi ai của người bị thất thế.

Giang Nguyệt Hà cũng không muốn quản người khác, nếu Giang Tinh Quốc đồng ý học thì cô ấy sẽ đi hỏi, đến lúc đó cô ấy cũng không nợ nhà họ Giang gì nữa.

Lúc này vẻ mặt Lý Mỹ Ngọc mới tốt hơn chút, sau khi ăn hai miếng cơm liền hỏi Giang Nguyệt Hà: “Vừa nãy con nói về làm việc gì vậy?”

Giang Nguyệt Hà biết nếu bây giờ cô ấy nói thì theo tính cách Lý Mỹ Ngọc lát nữa đoán chắc cũng không ăn được cơm .

Bình Luận (0)
Comment