Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 227

Hôm nay cô ấy mệt cả ngày rồi cũng không muốn chưa ăn cơm tối đã bắt đầu cãi vã, cho nên cô ấy chỉ nói: “Ăn cơm xong rồi hãy nói đi.”

Lý Mỹ Ngọc ồ một tiếng, cũng không nói nữa.

Mấy năm không liên lạc, thật ra bà ta cũng biết chắc những gì Nguyệt Hà muốn nói cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng cũng may vừa rồi cô ấy nói muốn tìm một thầy dạy tay nghề giúp Tinh Quốc nên chuyện xấu gì bà ta cũng có thể bỏ qua.

Trên bàn ăn rất yên tĩnh, sau khi ăn cơm xong Lý Mỹ Ngọc vội vàng lấy thịt mà lần này Giang Nguyệt Hà mang về đi ướp, lần này cô ấy về mang theo hai túi đồ lớn, cơ bản đều là đồ ăn, tất cả đều là những đồ ăn ngon mà mấy năm gần đây nhà họ Giang chưa từng ăn, Lý Mỹ Ngọc biết các cô sống rất tốt ở trong thành phố.

Sau khi Giang Nguyệt Hà ăn cơm xong thì mang đồ đạc của mình vào phòng, phòng vẫn giống như trước đây không có gì khác, vừa nhỏ vừa cũ, cho nên để đồ xong cô ấy quay lại nhà chính, Lý Mỹ Ngọc còn chưa xong, vì vậy cô ấy chơi với Đông Đông một lúc, hỏi cậu bé một số kiến thức.

Cậu bé sáu tuổi rồi mà vẫn chưa đi học tiểu học, hơn Tưởng Thanh Ngạn hai tuổi, cô ấy im lặng một lúc mới nhìn Giang Tinh Quốc hỏi: “Tháng chín năm nay anh nhớ phải đưa nó đi học đấy.”

Giang Tinh Quốc gật đầu, lúc này Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân từ ngoài đi vào, Lý Mỹ Ngọc phủi bụi trên người rồi ngồi xuống bên cạnh: “Nói đi, vừa nãy con muốn nói chuyện gì?”

Lần này Giang Nguyệt Hà vào thẳng chủ đề chính: “Con muốn tách hộ khẩu ra ngoài, chuyển đến thành phố.”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy vẻ mặt lập tức trở nên không tốt: “Cái gì? Con thật sự muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang sao?”

Giang Nguyệt Hà cau mày: “Chuyển hộ khẩu mà thôi, sau này con mua nhà ở trong thành phố sẽ tiện hơn chút, vả lại bây giờ con cũng đang làm ở bên đó, chuyển hộ khẩu sang đó thuận tiện hơn nhiều.”

Lúc này Giang Hướng Quân khẽ kéo Lý Mỹ Ngọc: “Bây giờ mọi người đều đang nghĩ cách chuyển hộ khẩu từ nông thôn lên thành phố, đại đội chúng ta cũng có người làm như vậy, đây cũng không phải là chuyện gì lạ, sao bà lại chuyện bé xé ra to thế?”

Giang Tinh Quốc cũng nói: “Đúng vậy, mẹ, cứ chuyển hộ khẩu đi, sau này nó làm việc ở trong thành phố cũng thuận tiện hơn.”

Lý Mỹ Ngọc đâu biết những điều này, bà ta chỉ cảm thấy tách hộ khẩu ra ngoài thì sẽ không ở trong một quyển sổ nữa, giống như không phải người một nhà: “Vậy con cứ chuyển hộ khẩu đi, đến lúc đó đất của chúng ta cũng sẽ chia ra, vốn Trần Hồng…”

Bà ta nói xong lập tức dừng lại một hồi, rất biết điều không nhắc đến Trần Hồng Yến: “Vốn đất trong nhà được chia ít, cứ tiếp tục như vậy chúng ta cũng sẽ không có đất trồng.”

Nhà họ Giang không tính Giang Nguyệt Vi đi lấy chồng, vốn còn có thể lấy đất của năm đầu người, nhưng cái đồ c.h.ế.t bầm Trần Hồng Yến kia chạy rồi, bây giờ con gái út lại muốn đi, vậy nhà họ còn lại bao nhiêu ruộng đất đây?

Giang Tinh Quốc lập tức nói: “Cho dù bây giờ không chia thì sau này Nguyệt Hà kết hôn cũng phải chia, hơn nữa sau này con học nghệ với người ta, ít nhiều có thể trợ cấp chút chi phí trong nhà.”

Mặc dù Giang Hướng Quân cũng luyến tiếc ít ruộng đó, nhưng lời này không sai, con gái ở nhà lấy chồng thì ruộng đất sớm muộn gì cũng phải chia: “Cứ như vậy đi, sớm muộn gì cũng sẽ chia.”

Lý Mỹ Ngọc nghe hai người đều đồng ý, trong lòng cũng khó chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng họ nói không sai, ngẫm lại những năm gần đây hộ khẩu của Giang Nguyệt Hà cũng ở đây, nhưng người đã sớm không biết bay đến nơi nào, có hay không cũng vậy.

Một lúc sau, bà ta nhìn Giang Nguyệt Hà nói: “Được, vậy tùy con, lát nữa mẹ sẽ lấy sổ hộ khẩu cho con, dù sao mấy năm nay các con cũng không coi nơi này là nhà, muốn ở đâu thì ở đấy đi.”

Giang Nguyệt Hà còn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian với bà ta mới có thể lấy được sổ hộ khẩu, nhưng không ngờ lại dễ dàng như vậy, cho nên cô ấy cũng không nói gì nữa, cứ để chuyện này kết thúc như vậy.

Sáng sớm hôm sau Giang Nguyệt Hà dậy, sau khi ăn sáng xong cô ấy xách đồ ra ngoài tìm Chi Thư để làm giấy chứng nhận trước, trên đường cô ấy gặp một nhóm dì, họ lần lượt chào cô ấy rồi hỏi sao mấy năm nay không về, bây giờ lại muốn đi đâu.

Giang Nguyệt Hà —— lên tiếng, lâu rồi cô ấy không gặp những người này nên cũng lấy ít kẹo ra chia cho mọi người, sau đó mới nói: “Cháu đi tìm Chi Thư hỏi chút việc mà thôi.”

Có thím thấy cô ấy ăn mặc đẹp như vậy liền cười tủm tỉm hỏi: “Tìm Chi Thư có việc gì sao, không phải là muốn kết hôn đấy chứ? Phải tìm Chi Thư để làm giấy chứng nhận.”

Giang Nguyệt Hà mỉm cười nói: “Không ạ, bây giờ kết hôn vẫn còn sớm, cháu không vội.”

Mọi người vừa nghe những lời này lập tức nói: “Cháu hai mươi ba rồi mà không vội sao, Tiểu Thu đội chúng ta bằng tuổi cháu năm nay cũng mang thai lần hai rồi, sao cháu không vội ư?”

“Có phải là chưa tìm được ai hay không, nếu không để thím giới thiệu cho cháu nhé, bảo đảm là người đàn ông tốt.”

“Thím có đây rồi - đội trưởng của đại đội bên cạnh, là quân nhân chuyển ngành, trong nhà ngoài đông anh em ra thì cũng không có tật xấu khác, cậu ấy còn có tiền.”

Người nông thôn kết hôn sớm, trước đây còn có người mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn, dù sao lúc đó cũng không cần làm giấy chứng nhận kết hôn, nếu đổi lại là trước kia Giang Nguyệt Hà cũng có thể hai mươi tuổi là lấy chồng rồi, nhưng bây giờ cô ấy hoàn toàn không có suy nghĩ này, cô ấy chỉ muốn kiếm tiền, sau đó mua nhà lớn và làm những chuyện mình muốn làm.

Nhưng những thím này sẽ không nghe lý lẽ của cô ấy, họ giống với Lý Mỹ Ngọc cảm thấy phụ nữ đến tuổi rồi mà không lấy chồng thì đến lúc già đi sẽ không có ai cần nữa, sẽ mất mặt, cho nên cô ấy chỉ mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn các thím, thật sự không cần phiền các thím vậy đâu ạ, cháu đã có người cân nhắc rồi.”

Vốn cô ấy tưởng rằng nói xong thì mình có thể tránh chủ đề này, nhưng nào ngờ mọi người lại đổi chủ đề hỏi ——

“Cậu ấy là người trong thành phố hả? Sau này hai người có kết hôn ở bên đó không?”

“Ai giới thiệu cho cháu vậy, là chị cháu à, có đáng tin không?”

“Thím nói này người trong thành phố không hề đáng tin đâu, mắt của họ rất cao và đều xem thường người nông thôn chúng ta, nếu cháu gả qua đó e rằng sẽ bị bắt nạt.”

“Đúng rồi, chị cháu có về không? Nghe nói nó sinh được hai đứa con, sao ngay cả đứa nhỏ cũng không dẫn về thăm chút vậy?”

“Đúng vậy, lâu rồi không gặp chị cháu, bây giờ nó thế nào, nghe nói nó vẫn làm việc ở văn phòng chính phủ, xem như là có tiền đồ, là niềm kiêu hãnh của đại đội chúng ta!”

“…”

Giang Nguyệt Hà nghe xong cũng đau đầu, chỉ chọn một số câu hỏi về Giang Nguyệt Vi là xong, lại khách sáo nói buổi tối bảo họ đến nhà họ Giang ăn cơm, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi đi xa cuối cùng cô ấy cũng thở phảo nhẹ nhõm, những người này vẫn không thay đổi, vẫn thích tám chuyện như thế, còn thích hỏi thăm chuyện nhà người khác như vậy.

Rất nhanh cô ấy đã đến văn phòng đại đội, đúng lúc Chi Thư cũng ở đây, bởi vì trước đó cô ấy đã gọi điện hỏi Chi Thư chuyện chuyển hộ khẩu nên sau khi Chi Thư nhìn thấy cô ấy đến liền khách sáo nói mấy câu rồi làm giấy chứng nhận cho cô ấy.

Sự việc tiến hành rất thuận lợi, sau khi làm xong bên này, cô ấy còn phải đến đồn cảnh sát lấy giấy chứng nhận, sau khi sang năm mới cô ấy lập tức về thành phố, cho nên nhân lúc bây giờ đồn cảnh sát còn chưa nghỉ, cô ấy lấy giấy chứng nhận và sổ hộ khẩu rồi đến công xã.

Bình Luận (0)
Comment