Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 229

Tống Xuân Ninh vội chỉ vào một bên nói nhỏ: “Vào trong phòng bọn nhỏ đóng cửa rồi.”

Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: “Bây giờ mà còn làm ra vẻ thần bí như vậy?”

Mã Ái Vân hừ một tiếng: “Còn không phải sao, vào nhà mà cứ thì thì thầm thầm, cô ta chỉ sợ chúng ta biết thôi.”

Lưu Thải Nga vốn muốn vào phòng Tưởng Chính Quang, nhưng không ngờ anh ta lại khóa cửa, cho nên mới chuyển sang phòng của mấy đứa nhỏ.

Mã Ái Vân hừ một tiếng trong lòng, người phụ nữ này tâm cơ rất nặng, cũng không biết hôm nay sẽ nói gì với mấy đứa bé kia nữa, nếu lát nữa muốn lợi dụng đứa cháu của bà, bà liền trực tiếp xông vào phòng cho cô ta một trận.

Giang Nguyệt Vi vốn cảm thấy con và mẹ đã lâu không gặp trò chuyện yêu thương một mẹ một con cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đặt vào tình huống của Lưu Thái Nga, thật sự khó nói: “Có cần báo cho chú Ba về không mẹ?”

“Mẹ thấy tạm thời không cần.” Mã Ái Vân liền nói: “Nó trở về rồi thì có thể làm gì chứ? Lưu Thải Nga vừa rồi cái gì cũng không nói cái gì, cô ta bảo cũng chỉ là muốn nhìn mấy đứa nhỏ một chút, khẳng định cái gì cũng không có làm.”

Bà vừa nói xong, lập tức đứng dậy đi về phía phòng bên kia: “Để mẹ đi nghe xem cô ta muốn nói gì với mấy đứa nhỏ, không một lát nữa cô ta lại dạy hư bọn chúng thì mệt người ra.”

Giang Nguyệt Vi sợ lát nữa mẹ sẽ cãi nhau với Lưu Thải Nga, cũng đi theo Tống Xuân Ninh cùng Mã Ái Vân.

Mà trong phòng, Lưu Thải Nga xuyên qua khe cửa, liếc mắt một cái liền nhìn ra bên ngoài có bóng người, trong lòng cô ta cười lạnh một tiếng, đại khái cũng đoán được là Mã Ái Vân, lão yêu bà này, rõ ràng cô ta mới là mẹ ruột của đứa nhỏ, bà già này lại phòng mình giống như phòng trộm!

Còn nữa, tên đàn ông c.h.ế.t tiệt Tưởng Chính Quang kia, lúc trước, khi ly hôn anh ta nói sẽ không tìm người phụ nữ khác nhanh như vậy, nhưng lời nói thì nói dễ nghe lắm, hiện tại mới qua hai năm anh ta đã bắt đầu muốn tìm mẹ kế cho con gái cô ta rồi, lời nói của đàn ông thật sự không thể tin được.

Người tên Từ Đình kia, muốn làm mẹ kế của con gái cô ta sao? Còn muốn đem con gái của nhà họ Tưởng cùng con gái của cô ta xưng chị em? Đừng có mơ!

Lưu Thái Nga cảm thấy mình sắp tức c.h.ế.t rồi, nếu như cho cô ta thêm một chút thời gian, cô ta cảm thấy mình có thể giải quyết được mấy đứa nhỏ. Nhưng Tưởng Chính Quang lại khiến cô ta trở tay không kịp, bây giờ đến thăm con mình mà còn bị cả nhà bọn họ nhìn chằm chằm, sao cô ta có thể không tức giận cho được?

Nhưng nhìn ba đứa nhỏ đang hưng phấn thử quần áo mới, ý cười lộ rõ trong mắt kia, cùng một miệng gọi mẹ ngọt như đường mới khiến trong lòng cô ta cảm thấy dễ chịu một chút.

“Mẹ, mẹ xem con mặc bộ này có đẹp không?”

Nữu Nữu thay quần áo xong chạy đến trước mặt cô hỏi.

Lưu Thải Nga nghe con gái gọi mới hoàn hồn, giương mắt nhìn đứa nhỏ, Nữu Nữu cũng đã mười một tuổi, đã sớm trưởng thành thành thiếu nữ đang tuổi lớn rồi, ngũ quan lớn lên rõ ràng, sắc nét, vừa rồi ăn mặc cũng rất tốt, sạch sẽ, xem ra hai năm nay Tưởng Chính Quang chiếu cố bọn chúng cũng không tệ.

“Đẹp.” Cô ta sờ mặt cô bé: “Con gái mẹ thật xinh đẹp.”

Nữu Nữu cười cười, cô bé cũng cảm thấy lần này mẹ trở về không giống như lúc trước: “Mẹ cũng đẹp, cũng đẹp như bác Hai vậy.”

Lưu Thải Nga nghe xong lời này, thần sắc có hơi thay đổi, đứa nhỏ này nói đến Giang Nguyệt Vi hình như còn rất cao hứng, xem ra Giang Nguyệt Vi cùng bọn nhỏ ở chung cũng rất tốt, nhưng nếu là tốt thì đối với cô ta là một cái báo động không ổn chút nào, mặc dù cô ta cũng không phản đối đứa nhỏ cùng Giang Nguyệt Vi làm thân, nhưng cái quan trọng là Giang Nguyệt Vy cùng cô ta có oán .

Cô ta nhất định là sẽ phải thực hiện việc mình cùng Tưởng Chính Quang phục hôn, mặc dù bây giờ hơi khó khăn, nhưng cô ta vẫn có thể thổi gió bên tai mấy đứa nhỏ.

Lưu Thải Nga nhanh chóng thu hồi tâm tư, chậm rãi nói: “Các con thích là tốt rồi, sau này mẹ sẽ mua cho các con, nhưng các con phải nghe lời mới được.”

Ba đứa bé hưng phấn gật đầu, trăm miệng một lời hô đã biết, Nha Nha đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại quay đầu lại nhìn cô ta nói: “Mẹ, mẹ còn đi nữa không?”

Lưu Thái Nga nghe xong lời này, trong lòng nổi lên một tầng chua xót, cô ta cũng không muốn đi, hiện tại quán mì mà Tưởng Chính Quang mở buôn bán thuận lợi như vậy, nếu như cô ta còn có quan hệ tốt với Tưởng Chính Quang thì có thể đi làm ở đó, còn có thể ở bên cạnh con mình một cách chính đáng, nhưng bây giờ nhất định phải có con hỗ trợ mới được.

Chỉ là hiện tại có mấy lời không thể nói ở chỗ này, bởi vì có Mã Ái Vân, Tống Xuân Ninh cùng Giang Nguyệt Vi vẫn đều đang ở bên ngoài, cho nên cô ta phải cố gắng nhịn cơn uất ức trong người, cười nói: “Còn không biết, các con có muốn mẹ ở lại hay không?”

Ba đứa bé đều gật đầu như gà con mổ thóc, Lưu Thái Nga cười cười, cũng không nói là mình phải đi, chỉ nói: “Lần này mẹ trở về không nhanh như vậy, cho nên ba người các con cùng mẹ đến nhà bà ngoại ở vài ngày đi, mẹ cùng bà ngoại rất nhớ các con, muốn nói chuyện với các con lâu hơn một chút.”

Thế nhưng, đứa nhỏ hình như đối với đề nghị này của cô ta không cảm thấy hứng thú, Nữu Nữu cũng chỉ nhíu mày một cái: “Mẹ không thể ở lại nơi này với con sao? Chúng con muốn không đến nhà bà ngoại đâu.”

Lần trước, ký ức xấu đã quá khắc sâu trong trí nhớ cô bé, Nữu Nữu tuyệt đối không thích nhà bà ngoại, sau đó, bác cả biết chuyện, ở trên đường nhìn thấy bé còn mắng bé, làm cô bé đã không thích lại càng không thích nhà bà ngoại.

Lưu Thải Nga cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là có chút thiếu suy nghĩ, đã đến lúc này rồi, cũng không phải do cô ta không muốn ở đây, mà là Tưởng Chính Quang không cho cô ta ở: “Nếu như mẹ còn ở cùng một chỗ với cho con mới có thể ở đây, bằng không mẹ chỉ có thể ở nhà bà ngoại, các con muốn ở cùng mẹ cũng chỉ có thể đến nhà bà ngoại thôi.”

Cô ta sẽ không thể nói trắng ra, nếu không, lát nữa Mã Ái Vân có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào, cho nên chỉ cần đứa bé đến bên kia, cô ra muốn khuyên thế nào cũng được.

Ny Ny ngây thơ nói: “Vậy con và cha cũng được ở cùng một chỗ à?”

Lưu Thải Nga nghe vậy cười cười, con gái cô ta đúng là đứa trẻ ngoan, thật hiểu chuyện, cô ta vừa nói vu vơ thôi mà bọn nhỏ còn biết mà để cho bọn họ ở cùng một chỗ: “Cái này mẹ không có biện pháp làm chủ, phải hỏi cha con mới được a.”

Ngoài cửa Mã Ái Vân nghe cô ta nói như thế liền tức giận không thể chịu được, bà biết nếu bây giờ bà không can thiệp thì một lát nữa thôi, sẽ không ai biết cô ta sẽ nói thêm cái gì với mấy đứa nhỏ nữa, vì thế trực tiếp gõ cửa: “Nha nha, ra ngoài rửa tay ăn trái cây này.”

Nha Nha nghe được tiếng gõ cửa, rất nhanh liền đi mở cửa.

Lưu Thải Nga cũng rất nhanh thu liễm thần sắc đứng dậy, nhìn thấy Mã Ái Vân, cô ta trực tiếp nói: “Thím, lâu như vậy cháu không gặp con mình, cháu muốn mang ba đứa nhỏ trở về ở vài ngày, thím không có ý kiến chứ?”

Mã Ái Vân đương nhiên là có ý kiến rồi, bây giờ cô ta đứng ở đây mà cũng dám nói những lời này, mấy đứa nhỏ kia nếu đến nhà họ Lưu, còn không biết bà già bên kia cùng cô ta sẽ nói gì với bọn nhỏ đây, đang muốn cự tuyệt, Giang Nguyệt Vi đứng một bên lại ngăn bà lại: “Mẹ, con cảm thấy cái này có thể, Nữu Nữu cùng hai đứa nhỏ kia chắc cũng vẫn muốn ở cùng mẹ hai hoặc ba ngày.”

Bình Luận (0)
Comment