Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 230

Ba đứa nhỏ lâu như vậy không thấy mẹ, đương nhiên cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với mẹ mình rồi, nếu Mã Ái Vân ngăn cản, sau này Lưu Thải Nga nhất định sẽ thêm mắm thêm muối nói chuyện này với bọn nhỏ, đến lúc đó Mã Ái Vân có khả năng sẽ trở thành bà nội ác độc trong mắt bọn nhỏ không khác gì phù thủy trong cổ tích.

Hơn nữa, người ta dù sao cũng vẫn có quyền thăm hỏi, hiện tại cô ta đã hai năm không được gặp con, muốn dẫn con đi chơi, bọn họ cũng không có lý do gì không cho bọn nhỏ đi cả.

Tống Xuân Ninh cũng nhìn Lưu Thái Nga nói: “Mấy đứa nhỏ này nghe nói cô trở về thì vui vẻ không chịu được, hai năm nay bọn chúng cũng không đến nhà bà ngoại lấy một lần, hẳn là phải đi xem một chút, nhưng mà lần này sau khi cô mang mấy đứa nhỏ đi, cũng không thể giống như lần trước, ở bên kia bị người ta khi dễ đến ngay cả ăn cũng ăn không đủ no.”

Mã Ái Vân nghe Tống Xuân Ninh nói, lúc này mới phản ứng lại: “Xuân Ninh nói đúng, lần trước cô mang theo đứa nhỏ qua, đứa nhỏ ăn cũng không ngon, còn bị mấy đứa nhỏ nhà họ Lưu bên ngoại cô khi dễ đến khóc, vậy mà cô không biết, chả biết có phải mẹ ruột không nữa.”

Lưu Thải Nga nghe hai người nhắc nhở cũng giận không chịu được, chuyện trước kia đều là hai năm trước rồi, khi đó cô ta không có tiền, cho nên người nhà mẹ đẻ ghét bỏ cô ta đến cùng cực, hiện tại cô ta đã có tiền, người nhà mẹ đẻ liền bắt đầu nịnh bợ, cô ta làm sao còn có thể để cho con mình bị người ta bị khi dễ.

“Lần này sẽ không, tôi cam đoan.” Cô ta cắn răng nói.

Lúc này Mã Ái Vân mới nhìn sang Nữu Nữu, hỏi: “Nữu Nữu, các con có muốn đi không? Đi cũng không cần phải sợ hãi, bị đánh thì về bảo bà với các bác.”

Nữu Nữu mặc dù muốn ở cùng với mẹ, nhưng cô bé không thích cả nhà bà ngoại và cũng không muốn qua đó.

Vừa nghe bà nội nhắc nhở, cô bé lại càng không muốn đi, nhưng Ny Ny và Nha Nha lại muốn đi, sau khi suy nghĩ một chút vẫn đồng ý, quyết định thương lượng chỉ đi hai ngày, không chịu ở lâu.

Đứa nhỏ cứ như vậy bị Lưu Thải Nga mang đi, trong lòng Mã Ái Vân cũng lo lắng, cũng không phải lo lắng đứa nhỏ bị khi dễ, mà là lo lắng Lưu Thải Nga tẩy não đứa nhỏ, nói xấu Từ Đình, làm cho hai người bọn họ bởi vì đứa nhỏ cản trở mà kết hôn không được, nói nghiêm trọng hơn thì sau này Tưởng Chính Quang có thể vẫn độc thân.

Lúc này Tưởng Chính Hoa và Tưởng Phúc Dân cũng từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của mọi người trong phòng, Tưởng Chính Hoa liền hỏi tình hình thế nào, Giang Nguyệt Vi liền nói tình hình thực tế với anh, cũng đem những lời Nữu Nữu nói với mẹ hai khi đang trên đường trở về nói cho mọi người.

Tưởng Chính Hoa nhướng mày nói: “Lúc trước anh đã nói rồi, chúng ta có thể đem sự thật nói cho bọn nhỏ biết, nói cho bọn nhỏ biết vì sao Chính Quang lại muốn ly hôn với mẹ của bọn nhỏ, bằng không, đứa nhỏ sẽ chỉ biết oán giận Chính Quang, mà Lưu Thải Nga đối với Chính Quang còn có ý nghĩ quay lại, vậy cô ta sẽ vẫn lấy đứa nhỏ ra làm bia đỡ đạn, kéo dài không cho Chính Quang tái hôn.”

“Hơn nữa, Chính Quang ở đây cũng không cần do dự như vậy, nếu cảm thấy đúng thì kết hôn, đừng khúm núm, cái gì cũng không quyết định được thì không giống đàn ông.”

Giang Nguyệt Vi cũng có ý này, chỉ là lời này từ miệng cô ta nói ra khẳng định không tốt bằng lời Tưởng Chính Hoa: “Em cũng có ý này.”

Tưởng Phúc Dân cũng nói: “Vậy chờ Chính Quang tan làm trở về liền nói như vậy, nếu như nó không muốn lập tức kết hôn với Hứa Đình cũng được, nhưng nguyên nhân ly hôn thì nhất quyết phải nói với bọn nhỏ, hơn nữa còn phải nói trước mặt Lưu Thải Nga và bọn nhỏ.”

Đến buổi tối, Tưởng Chính Quang trở về, Mã Ái Vân liền vội vàng nói cho anh ta biết chuyện buổi chiều.

Tưởng Chính Quang biết buổi chiều Lưu Thải Nga mang mấy đứa nhỏ đi, bởi vì Lưu Thải Nga mang đứa nhỏ đến cửa hàng, cô ta biết Từ Đình ở trong cửa hàng hỗ trợ, cho nên cố ý mang đứa nhỏ đi, còn rất thần khí.

Cho nên, sau khi cô ta dắt bọn nhỏ đi, Từ Đình còn rất xấu hổ, Tưởng Chính Quang lúc ấy cũng nghĩ, anh ta quả thật vẫn luôn để ý ý kiến của mấy đứa nhỏ, cho nên vẫn xem nhẹ cô ấy.

Tình cảm của hai người bọn họ là nước chảy thành sông, chỉ là bởi vì đứa nhỏ anh ta vẫn do dự, nhưng đứa nhỏ cũng thường xuyên đến cửa hàng mà cũng quen biết Từ Đình, Ny Ny và Nha Nha vẫn còn nhỏ, cho nên cũng dễ dàng tiếp nhận một chút, đã sớm có hảo cảm với Từ Đình, Nữu Nữu tuy lớn hơn một chút, nhưng con bé vẫn có ý nghĩ nhỏ của mình.

Lúc trước nguyên nhân ly hôn bọn nhỏ cũng không biết, cho nên Lưu Thải Nga ở trong lòng bọn nhỏ vẫn là một tồn tại tốt đẹp, nếu cô ta định tẩy não cho bọn nhỏ, đến lúc đó bọn nhỏ khẳng định sẽ càng ngày càng chán ghét Từ Đình, thậm chí là bất kỳ người phụ nữ nào muốn tới gần anh ta.

Hiện tại Lưu Thải Nga luôn ở thời điểm mấu chốt cho anh ta một chậu nước lạnh, khiến anh ta khó xử, nếu như còn tiếp tục, cũng không biết sau này cô ta sẽ làm cái gì, vậy, Tưởng Chính Quang cũng không muốn Lưu Thải Nga vẫn là sự tồn tại tốt đẹp trong lòng bọn nhỏ.

Sau khi suy nghĩ, anh ta nhìn mọi người, rất nhanh nói: “Nếu Lưu Thải Nga đã mang mấy đứa nhỏ đi, vậy hai ngày này con cùng Từ Đình trước hết đi lĩnh giấy chứng nhận, chờ đứa nhỏ trở về sẽ nói chuyện lúc trước với mấy đứa.”

Mã Ái Vân tới gần một tháng, gặp qua Từ Đình, cũng hiểu rõ cô ấy cùng nhà họ Từ, bọn họ người một nhà rất tốt, thành thật tốt bụng, cũng không làm gì dối trá cả, chỉ là nghèo một chút, ngoài ra không có tật xấu khác, so với nhà họ Lưu bên kia tốt hơn rất nhiều, cho nên cũng cảm thấy đứa con dâu này rất hài lòng.

Hiện tại, con trai thứ ba của bà rốt cục cũng nghĩ thông suốt, muốn kết hôn, bà làm mẹ đương nhiên cao hứng, liền nói: “Vậy ngày mai mẹ để cho bà mối cùng con đi qua bên đó, lễ tiết cũng không thể thiếu, thuận tiện chọn ngày, đi lĩnh giấy chứng nhận để hôn sự của con với tiểu Đinh làm cho xong đi.”

Sau đó, bà lại mất hứng: “Nếu không làm nhanh, không biết Lưu Thải Nga sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.”

*

Mà bên kia, Lưu Thái Nga đưa mấy đứa nhỏ đi chơi trong công xã hơn nửa ngày mới ngồi xe về nhà, khi về đến nhà, trời cũng đã tối đen.

Nhà họ Lưu hai năm nay mọi người cũng ở riêng, nhưng lúc sắp sang năm mới bọn họ vẫn cùng nhau ăn cơm, lúc này trên bàn trong nhà chính đã bày xong đồ ăn.

Mẹ Lưu Thải Nga nhìn thấy bốn mẹ con vừa trở về đã vội kéo bọn nhỏ ngồi xuống, xới cơm cho mấy đứa.

Từ sau khi Lưu Thải Nga ly hôn đi Dương Thành, mấy đứa nhỏ hầu như không qua lại với bên này, chỉ có ngẫu nhiên gặp nhau trên đường công xã mới gặp mặt, hiện tại nhìn thấy mấy đứa nhỏ, mẹ Lưu Thải Nga cũng cao hứng, vội khen các con ăn mặc đẹp: “Là mẹ mua quần áo mới cho mấy đứa đúng không?”

Nha Nha còn chưa tròn năm tuổi, trong lòng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đắc ý nói: “Đây là quần áo dì Từ cho con đấy ạ, quần áo mà mẹ mua con còn chưa mặc đâu.”

Lời của bé vừa dứt, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, mẹ Lưu Thải Nga trừng mắt liếc Lưu Thải Nga một cái: “Sao con không thay quần áo mới cho con bé?”

Lưu Thải Nga lúc ấy ra cửa gấp, cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Không lưu ý, ngày mai lại đổi.”

Bình Luận (0)
Comment