Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 231

Ny Ny liền nói: “Tại sao phải thay thế bà? Quần áo sáng nay chúng con vừa mới mặc, cũng không bẩn.”

Mẹ Lưu Thải Nga nghe xong những lời này, trong lòng cũng có chút không thoải mái, xem ra hai đứa nhỏ này, hình như còn rất thích bộ quần áo mà Từ Đình làm cho bọn chúng?

Nếu con gái bà ta ôm tâm tư muốn quay lại, vậy bà ta đương nhiên phải ủng hộ chứ, dù sao, cũng có ích cho bà ta mà: “Bởi vì đó là quần áo do người phụ nữ xấu làm, các con cũng không cần mặc, về sau phải mặc quần áo mẹ mấy đứa mua.”

Nha Nha sửng sốt một chút nhưng vẫn nói lại: “Dì Từ không phải là người phụ nữ xấu, dì ấy đối xử với chúng con rất tốt, thường xuyên làm đồ ăn ngon cho chúng con ăn, còn tết tóc đẹp cho con nữa.”

Trong ấn tượng của Nha Nha, cha bé không biết tết tóc, bác gái tết tóc cũng không đẹp, chỉ có dì Từ mỗi lần đều làm tóc đẹp cho bé.

Lưu Thải Nga vừa nghe lời này, sắc mặt lúc này liền lạnh xuống, vừa rồi trên đường về nhà, cô ta cũng hỏi thăm đại khái một ít tình huống với Nữu Nữu, biết Từ Đình hơn một năm trước cũng đã đến cửa hàng hỗ trợ, cũng phát hiện một vấn đề khác, Ny Ny và Nha Nha dường như cũng không mâu thuẫn với Từ Đình, thậm chí Nha Nha còn có chút thích người phụ nữ Từ Đình đó, cũng bởi vì Từ Đình mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm tết tóc cho con bé.

Mới hơn hai năm mà đứa nhỏ đã quên cô ta, thích Từ Đình, nếu cô ta không trở về, có khả năng là qua một năm nữa đứa nhỏ sẽ trực tiếp gọi Từ Đình làm mẹ, điều duy nhất làm cho cô ta vui mừng chính là Nữu Nữu cũng chung cảm giác với cô ta, không thích người phụ nữ Từ Đình kia.

Cô ta thở dài, nhìn Nha Nha lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì cô ta muốn lấy lòng các con, muốn gả cho cha các con, làm mẹ các con, cho nên mới đối xử tốt với các con. Chờ cô ta kết hôn với cha các con rồi, cô ta sẽ giống như tất cả mẹ kế. Giảm đi kẹo ngọt của mấy đứa, không cho các con cơm ăn, còn cầm hết tiền của các con để cho khuê nữ của cô ta tiêu, đến lúc đó, chính cha con cũng không quản được cô ta, các con cũng chỉ có thể khóc nhè!”

Mẹ Lưu Thải Nga cũng lập tức phụ họa theo cô ta: “Đúng vậy, các cháu cũng không nên bị cô ta lừa, cô ta chỉ là giả vờ tốt bụng thôi, chờ ngày nào đó cha các con không ở nhà, cô ta mới mặc kệ các con.”

Nha Nha nháy mắt nhìn cô ta: “Không có đâu, lúc cha không có ở nhà, dì Từ cũng làm đồ ăn ngon cho con, còn kể chuyện xưa cho con.”

Mẹ Lưu Thải Nga nghẹn lời, bà ta cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là thiếu tâm nhãn, cho một chút ân huệ đã bị mua chuộc: “Đó là bởi vì cô ta còn chưa gả cho cha cháu, chờ sau khi cô ta làm mẹ kế của các cháu, khẳng định sẽ chỉ đối tốt với cục cưng của mình, đến lúc đó các cháu chính là đứa nhỏ không ai muốn.”

Hai chị dâu nhà họ Lưu lúc trước vốn cảm thấy Lưu Thái Nga ly hôn thì ly hôn đi, độc thân rồi thì tìm một người khác cũng không khó, nhưng ai có thể nghĩ đến Tưởng Chính Quang thế nhưng lại mở một cửa hàng, còn làm ăn còn rất tốt, một người tốt như vậy hiện tại lại phải tặng cho người khác, điều này rất khó để bình tĩnh.

Nếu Lưu Thải Nga có thể quay lại được với Tưởng Chính Quang, về sau ít nhiều gì bọn họ cũng có thể được hưởng chút vinh quang, cho nên tự nhiên cũng giúp Lưu Thải Nga nói chuyện với mấy đứa nhỏ: “Bà ngoại nói không sai đâu, trên đời này không có người mẹ nào không thương con của mình, dì Từ cũng có con của mình, cho nên cô ta đối với các cháu cho dù có tốt hơn nữa cũng không sánh bằng bảo bối của cô ta đâu.”

Anh trai cả của Lưu Thải Nga và anh hai tuy là đàn ông rồi nhưng vẫn thêm dầu vào lửa, nói: “Chờ sau khi cha các cháu không ở nhà, bà ấy còn có thể véo các cháu, bảo các cháu làm việc vất vả, không cho các cháu đi học.”

Nữu Nữu lớn rồi, cảm thấy dì Từ có thể cũng giống như bọn họ nói, khẳng định không tốt như vậy, cho nên không nói chuyện, yên lặng nghe.

Nhưng Nha Nha và Ny Ny vẫn có không ít hảo cảm với Từ Đình, bởi vì những chuyện này đều chưa bao giờ xảy ra với bọn chúng, cho nên bán tín bán nghi: “Thật sao ạ? Nhưng dì Từ đã nói, sẽ luôn đối xử tốt với chúng cháu mà.”

Mẹ Lưu Thải Nga tức giận nhưng không dám lộ ra, chỉ nở nụ cười, đứa nhỏ này đúng là quá ngây thơ, người ta nói hai câu tốt tốt liền tin tưởng: “Dì Từ có tốt hơn nữa, dì ấy cũng không tốt hơn mẹ cháu đâu, nếu cha con kết hôn với dì ấy, đến lúc đó, các con sẽ không nhìn thấy mẹ, các con không muốn mẹ nữa sao?”

Lúc này, Ny Ny trầm mặc, cô bé đúng là muốn mẹ, cũng muốn cả dì Từ, nhưng không biết vì sao bà ngoại lại nói những lời như vậy, cô bé cảm thấy dì Từ là người phụ nữ rất tốt, chưa bao giờ hung dữ với cô bé cả, còn làm đủ loại chuyện cho cô cùng các chị nữa.

Nha Nha còn chưa đầy một tuổi Lưu Thải Nga đã ngồi tù, còn chưa đầy hai tuổi Lưu Thải Nga đã đi Dương Thành, cho nên trí nhớ của bé đối với mẹ cũng không sâu, nên không thể nhớ rõ mẹ tốt như thế nào, ngược lại lại nhớ rõ Từ Đình rất tốt với bé, cho nên không nghĩ ra rốt cuộc mẹ tốt ở nơi nào, cho nên bây giờ cũng không nói nên lời.

Lưu Thải Nga lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút: “Hiện tại mẹ đã trở lại, muốn tiếp tục chăm sóc các con, nhưng không nghĩ tới dì Từ đoạt vị trí của mẹ, mẹ cũng không biết làm thế nào mới tốt.”

Mẹ Lưu Thải Nga tiếp lời: “Cho nên các cháu phải giúp mẹ a, không để cho người phụ nữ xấu xa kia cướp đi cha của các cháu, không để cho cô ta lấy đi tiền của các cháu nữa.”

Nữu Nữu từ nãy đến giờ đều im lặng, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Vậy chúng cháu phải giúp thế nào?”

Mẹ Lưu Thải Nga nghe xong lời này còn rất cao hứng, quả nhiên đứa nhỏ lớn mới không dễ dàng bị người phụ nữ kia lừa gạt: “Cũng không cần làm gì đâu, chỉ cần nói với cha con rằng dì Từ luôn mắng con, véo con, con không thích dì Từ, để dì ấy đi là được.”

Nữu Nữu ngây ngẩn cả người, không ngờ bà ngoại lại nói như vậy, mặc dù cô bé đúng là không thích người phụ nữ Từ Đình kia, nhưng Từ Đình cũng chưa từng mắng cô bé hay véo cô bé cả …

Ny Ny nghe thế liền nói lại: “Nhưng dì Từ không làm như vậy, tại sao muốn chúng cháu nói dối?”

Nha Nha cũng than thở: “Chính là, cha cháu nói, đã là bé ngoan thì không thể nói dối, bằng không cái mũi sẽ dài ra, cháu không muốn cái mũi dài ra đâu. Xấu lắm!”

Lưu Thải Nga nghe xong lời này, tức giận mà không có chỗ phát tiết, cái tên khốn Tưởng Chính Quang cùng người phụ nữ Từ Đình kia rốt cuộc đã cho mấy đứa nhỏ ăn cái gì, lại có thể vì cô ta nói ra những lời như vậy?

Nhưng nếu hai đứa nhỏ mâu thuẫn lời nói của cô ta, vậy cô ta cũng không thể quang minh chính đại nói, bằng không, mấy đứa này miệng không quản được, trở về nói với Tưởng Chính Quang, vậy thì không tốt.

Vì vậy, cô ta chỉ có thể nói: “Được, vậy không nói nữa, mẹ con mình ăn cơm trước đi, cơm nước xong mẹ cũng kể chuyện xưa cho các con nghe.”

Mẹ Lưu Thải Nga thấy cô ta nói như vậy, tự nhiên cũng không tiếp tục nữa, lúc ăn cơm, bà ta lại cố ý nói nhiều một chút mẹ kế ở đại đội nào có bao nhiêu xấu xa, không cho trẻ con ăn cơm gì đó, dù sao cũng mặc kệ bọn nhỏ có nghe lọt tai hay không, nói xong liền đi.

Bình Luận (0)
Comment