Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 233

Nữu Nữu có thể nói không thích Từ Đình, nhưng cô bé không muốn vu khống người khác, điều này không tốt, nhưng lời mà mẹ nói, cô bé cũng không muốn từ chối: “Có phải là làm như lời bà ngoại nói không ạ?”

Trải qua chuyện vừa rồi, Lưu Thải Nga cũng cảm thấy mình quá nóng nảy, nếu như đứa nhỏ thật sự nói ra những lời này, Tưởng Chính Quang khẳng định không tin đây là đứa nhỏ tự mình nghĩ ra, sẽ cảm thấy là người khác dạy cô bé, như vậy rất dễ dàng sẽ nghĩ đến là cô ta, cho nên cô ta nói: “Không a, vừa rồi em gái con nói đúng, đứa trẻ ngoan không được nói dối, con nếu không thích dì Từ, con trực tiếp nói không cần cô ấy làm mẹ là được rồi. Cái khác không cần phải nói.”

Nữu Nữu nghe xong lời này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không để cô bé vu hãm người khác là tốt rồi.

“Con biết rồi.”

Lưu Thái Nga đưa tay sờ sờ mặt của cô bé: “Ngoan, mẹ thương con nhất, mẹ cũng không muốn nhường các con cho người phụ nữ khác chăm sóc.”

Nói xong liền kéo cô bé nằm xuống, nói chuyện với cô bé, một lát sau, đứa bé ngủ thiếp đi.

Trong lòng Lưu Thải Nga cũng không nắm chắc, hai đứa nhỏ kia ngây thơ vô tội, cái gì cũng không hiểu, đặc biệt là đứa nhỏ Nha Nha, trên cơ bản cô ta không mang theo nuôi nấng, ngược lại, Từ Đình chăm sóc con bé nhiều hơn cô ta một chút, cho nên bé không cùng cô ta đứng ở một thuyền, như vậy cô ta cũng không có bao nhiêu phần thắng.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta lại càng thêm sốt ruột, hiện tại mấy đứa nhỏ đều ở bên này, vậy Tưởng Chính Quang bên kia không phải rất tiêu sái ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia sao?

Nếu như cô ta không mang con về, vậy tình cảm của hai người bọn họ hai ngày này không phải sẽ tiếp tục ấm lên sao?

Nghĩ đến đây, Lưu Thải Nga lập tức đưa ra một quyết định, hiện tại cô ta có ưu thế của đứa nhỏ, cô ta không thể để mặc mấy đứa nhỏ ở bên này, cho nên ngày mai quyết định phải trở về, tốt nhất là buổi chiều trở về, đến nhà họ Tưởng bên kia thì trời cũng sắp tối, cô ta lại tìm cớ ngủ lại nhà họ Tưởng......

Trong lòng nghĩ như vậy, vì thế sáng sớm hôm sau, Lưu Thải Nga liền nói với bọn nhỏ, buổi chiều phải về nhà.

Nhà họ Lưu bên này phòng ốc nhỏ, tối hôm qua hai đứa nhỏ cùng mẹ cô ta ngủ cũng rất chật chội.

Hơn nữa bên này cũng không vui vẻ như bên nhà họ Tưởng, bên kia còn có cả anh trai và chị gái, cho nên vừa nghe lời này, ba đứa nhỏ đều cao hứng lập tức muốn trở về.

Nhưng Lưu Thải Nga không vội, cô ta phải đợi đến buổi tối, bằng không chuyến này trở về sẽ không có bao nhiêu ý nghĩa.

Vốn là mấy mẹ con định ở lại hai ngày, nhưng mới qua một đêm Lưu Thải Nga liền thay đổi, mẹ Lưu Thải Nga cũng không biết con gái mình đang muốn làm gì, đành phải lên tiếng bảo cô ta đối xử với mấy đứa nhỏ tốt một chút, bằng không sẽ không có phần thắng.

Lưu Thải Nga ở bên này đang vắt óc tính toán, nhà họ Tưởng bên kia cũng không nhàn rỗi.

Tối hôm qua sau khi xác định chuyện Tưởng Chính Quang muốn kết hôn với Từ Đình, sáng sớm hôm sau sau khi thức dậy, cả nhà họ Tưởng liền bận rộn, Mã Ái Vân đi tìm người mai mối chuẩn bị đồ, Tưởng Chính Quang trước đi tìm bí thư chi bộ mở giấy chứng nhận, sau đó cùng người mai mối đi đến nhà họ Từ.

Vốn là hôn kỳ chưa định, vệ sinh cũng không cần làm sớm như vậy, nhưng dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, cho nên Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa liền cùng vợ chồng Tống Xuân Ninh ở nhà làm vệ sinh, mọi người phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý, ngay cả mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đến hỗ trợ.

Tưởng Thanh Ngạn không biết vì sao phải bận rộn, vì thế liền hỏi anh trai lớn (con trai Tống Xuân Ninh): “Anh trai, tại sao chúng ta phải quét dọn vệ sinh.”

Còn phải dán hoa hồng hỉ đỏ nữa? Năm mới giáo viên nói, chúng ta nên dán câu đối nha, không phải hoa hồng hỉ đỏ.”

Con trai lớn của Tống Xuân Ninh là Tưởng Thanh Phong sắp lên cấp hai rồi. Đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, vì thế giải thích với cậu: “Chú Ba sắp kết hôn với dì Từ rồi, chúng ta phải trang trí vui vẻ một chút, cho nên phải dán mấy thứ này, đến lúc đó chúng ta có thể ăn kẹo cưới rồi.”

Tương Thanh Ngạn hai mắt sáng ngời: “Thật sao? Có kẹo mừng thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Tưởng Thanh Phong tự tin nói: “Lúc người lớn kết hôn đều có rất nhiều thịt, rất nhiều kẹo, em muốn ăn kẹo gì cũng có, còn náo nhiệt hơn cả Tết nha.”

Trẻ con đều thích kẹo, Tưởng Thanh Ngạn cũng là trẻ con, đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, bình thường trong nhà bọn chúng cũng có rất nhiều, nhưng mẹ không cho bọn chúng ăn nhiều, lần này chú Ba kết hôn, mẹ sẽ không cho bọn chúng ăn chứ?

Thế nhưng, cậu rất nhanh phát hiện ra một vấn đề lớn, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt Vi, rất nghiêm túc hỏi cô: “Mẹ, mẹ kết hôn với cha khi nào? Tại sao không nói với chúng con? Lúc cha cùng mẹ bày rượu mừng bày toàn kẹo sao không gọi chúng con đến ăn?”

Lời này vừa nói ra, Tưởng Thanh Viện lúc này cũng phản ứng lại, cô bé vô cùng mất hứng nói: “Đúng rồi, anh Thanh Phong nói, kết hôn đều phải ăn kẹo cưới, kẹo cưới của cha mẹ, chúng ta đều không được thử a~”

Giang Nguyệt Vi bất thình lình bị hỏi đến vấn đề này, sửng sốt một chút, sau đó cô liền nở nụ cười, quay đầu liền đem vấn đề ném nan giải này cho Tưởng Chính Hoa: “Đúng vậy, lúc hai chúng ta kết hôn, sao anh không nói với hai đứa nhỏ a?”

Khóe miệng Tưởng Chính Hoa bắt đầu giật giật, anh ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa, nào ngờ hai đứa nhỏ lại hỏi vấn đề ngây thơ như vậy, nên trả lời như thế nào mới có tính giáo dục hơn đây?

Bây giờ còn chưa tới giờ cơm chiều, không biết mấy đứa bé trong căn phòng lớn nhà họ Tưởng đã đi đâu, không có ai trong phòng, hai người Giang Nguyệt Vi và Tống Xuân Ninh đang thu dọn đồ đạc, còn Lưu Thải Nga và ba đứa bé đang đứng gần các cô, giống như muốn giúp một tay.

Từ Đình sửng sốt một lúc, thả lỏng bàn tay của người đàn ông đang đứng bên cạnh mình ra, nhưng Tưởng Chính Quang lại nắm tay và giữ chặt cô ấy lại, rồi kéo cô ấy đi về phía trước.

Vào nhà chính, cô ấy nhìn thấy Nữu Nữu đang nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người họ, trong mắt cô bé đầy ngạc nhiên, còn vẻ mặt Lưu Thải Nga nặng nề như giăng đầy mây đen.

Từ Đình thấy hơi căng thẳng, nhưng nghĩ lại, vừa rồi cô ấy đã đi lãnh chứng với Tưởng Chính Quang, bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, không cần phải che giấu để tránh nghi ngờ, cho nên tâm trạng cô ấy từ từ bình tĩnh lại, sau đó cô ấy rụt tay mình ra khỏi bàn tay chồng, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Sao không thấy đám nhóc Thanh Ngạn đâu?”

Giang Nguyệt Vi thả đồ trong tay xuống: “Đám nhóc đi theo anh Cả và Chính Hoa đến người khác uống rượu mừng rồi.”

Từ Đình à lên một tiếng, khẽ chạm vào Tưởng Chính Quang.

Thấy ba đứa con gái và Lưu Thải Nga bất ngờ trở về, Tưởng Chính Quang mỉm cười: “Sao mọi người về sớm vậy? Không phải nói định ở chơi hai ngày sao?”

Lưu Thải Nga cũng nhìn bọn họ, nhớ lại cảnh tượng họ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau vừa rồi, cổ như có ai bóp lấy làm cô ta không thở nổi.

Thấy cảnh này rồi mà còn muốn ở chơi thêm hai ngày à?

Ở chơi có hai ngày mà họ đã đi lãnh giấy kết hôn rồi, nói không chừng ở thêm vài ngày nữa chắc sinh ra được mấy đứa bé luôn!

Cô ta siết chặt ngón tay, nói ngay: “Bọn nhỏ nhớ nhà, cho nên tôi đưa chúng về, chúng tôi vừa tới thôi.”

Nói xong cô ta đẩy nhẹ vào hông Nữu Nữu, ý bảo cô bé nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment