Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 234

Nữu Nữu cũng không biết phải nói gì, lúc họ trở về đã nhìn thấy Đa Đa, cho nên cô bé nghĩ có thể là dì Từ đã tới, nhưng không ngờ rằng cha lại nắm tay Từ Đình cùng về, cô bé im lặng một lúc lâu mới nói ra một câu: “Cha, vừa rồi hai người đã đi đâu?”

Giang Nguyệt Vi đỡ trán, lúc trước Lưu Thải Nga nói muốn đưa các con đi chơi mấy ngày, nhưng không ai ngờ rằng cô ta bất ngờ về vào hôm nay, hơn nữa còn đúng ngay lúc này, trời đã sắp tối đen, đúng lúc gặp được Tưởng Chính Quang và Từ Đình đi lãnh giấy chứng nhận về, giống như cố tình sắp xếp vậy.

Bây giờ, đứa bé lại hỏi vậy, cô cũng muốn biết Tưởng Chính Quang sẽ trả lời thế nào, trong lúc nghĩ ngợi, đã thấy Tưởng Chính Quang cười nói: “Hôm nay về rất đúng lúc, vừa hay cha có việc muốn nói với các con.”

Lưu Thải Nga nghe vậy trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác bất an: “Anh muốn nói gì?”

Tưởng Chính Quang nhìn cô ta một cái, sau đó mới quay đầu nói với mấy đứa bé: “Vừa rồi cha đã đi lãnh giấy chứng nhận với dì Từ của các con, từ nay về sau cô ấy cũng là mẹ các con.”

Lời vừa dứt, bên tai Lưu Thải Nga vang lên tiếng ong ong, chân không khỏi lảo đảo lùi về sau hai bước: “Anh nói cái gì? Hai người lãnh giấy chứng nhận?”

Tưởng Chính Quang ừ một tiếng: “Đúng, vừa mới nhận.”

Đầu óc Lưu Thải Nga trống rỗng mất một lúc, liếc mắt nhìn Giang Nguyệt Vi và Tống Xuân Ninh, nét mặt của họ có vẻ không mấy ngạc nhiên, nhìn bộ dạng có lẽ đã biết chuyện này từ sớm, cho nên chỉ có bốn mẹ con cô ta là chẳng biết gì về chuyện này?

Cô ta tức giận hỏi: “Tưởng Chính Quang, có phải chỉ có bốn mẹ con chúng tôi không biết hay không?”

Tưởng Chính Quang bình tĩnh nhìn cô ta: “Đúng vậy, là vì mọi người không ở đây cho nên không thể nói.”

Lưu Thải Nga lập tức nổi giận, nhưng bây giờ mấy đứa bé còn đang ở đây, cô ta chỉ có thể cố nhịn cơn giận trong lòng: “Tưởng Chính Quang, lúc trước ly hôn anh đã đồng ý tôi cái gì? Anh lãnh chứng có hỏi ý kiến các con không? Có suy nghĩ đến cảm nhận của con không?”

Cô ta nói xong, nhìn Mã Ái Vân ở bên cạnh: “Thím, mọi người nóng lòng vậy sao? Nôn nóng đến mức nhân lúc chúng tôi không có ở nhà mà bảo bọn họ đi lãnh chứng, rốt cuộc mọi người có để tâm đến mấy đứa bé không?”

Mã Ái Vân nghe cô ta nói vậy, ai không biết còn nghĩ rằng cô ta thương con lắm đó, cho nên bà không vui: “Cô nói gì vậy, cũng chỉ là lãnh chứng mà thôi, nhận sớm nhận muộn gì cũng như nhau, cô hét to tiếng như vậy làm gì, chẳng lẽ chúng đi lãnh chứng còn cần cô đồng ý à?”

Tưởng Chính Quang nhìn cô ta, nhíu mày nói: “Lưu Thải Nga, chuyện của tôi tôi có thể tự mình quyết định, chuyện các con, tôi hỏi chúng sau cũng như nhau.”

“Không giống nhau!” Lưu Thải Nga cảm thấy bản thân đã cố nhẫn nhịn hết sức, nhưng cơ thể cô ta vẫn không kìm được mà run lên, cô ta chỉ dắt con về nhà họ Lưu một ngày mà thôi, thế mà tên đàn ông chó này lại đi lãnh giấy chứng nhận với người phụ nữ kia: “Anh chẳng hề quan tâm đến ý kiến của các con, anh đang ép chúng phải chấp nhận một người phụ nữ khác làm mẹ chúng!”

Nghe cô ta nói những lời này, gân xanh trên trán Từ Đình đã nổi rõ lên, trông hơi đáng sợ, theo bản năng cô ấy đã dựa sát vào Tưởng Chính Quang đứng bên cạnh

Tưởng Chính Quang cười: “Vậy được, nếu cô đã lấy chuyện các con ra nói, thế bây giờ chúng ta nói rõ lý do tại sao lúc trước chúng ta ly hôn cho chúng nghe, để chúng khỏi mãi oán trách tôi không lên ly hôn với cô.”

Lưu Thải Nga nghe vậy hơi thở đã khựng lại, sau đó lập tức nói: “Tưởng Chính Quang, anh đừng uy h.i.ế.p tôi, chuyện hôm nay không liên quan gì đến chuyện lúc trước, không cần phải nói.”

Tưởng Chính Quang đi thẳng đến trước mặt cô ta: “Đương nhiên có cần phải nói, đây là nguyên nhân chúng ta ly hôn, bây giờ tôi kết hôn với Từ Đình, tôi sẽ không để các con mãi oán trách tôi, cũng không để chúng hận Từ Đình đã giành mất vị trí của mẹ chúng.”

Nói xong, anh nhìn Nữu Nữu nói: “Không phải lúc trước con luôn muốn biết tại sao cha mẹ lại ly hôn sao? Là bởi vì lúc trước mẹ con…”

Anh ta còn chưa nói xong, Lưu Thải Nga như phát điên lao lên kéo anh ta về phía sau: “Tưởng Chính Quang, anh không được nói, lúc trước anh đã đồng ý với tôi không kể rồi, anh không được lật lọng, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh!”

“Không để yên thì không để yên!” Tưởng Chính Quang hất mạnh tay cô ta: “Hôm nay chúng ta cần phải nói cho rõ, tôi không muốn tiếp tục giấu giếm giúp cô nữa.”

Mọi chuyện xảy ra đã gần bốn năm, anh ta luôn gạt người ngoài, gạt đứa bé, mỗi khi người khác hỏi gần hỏi xa thì anh ta luôn tìm một cái cớ cho qua chuyện này, lần nào các con hỏi anh ta, anh ta chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ, con dần lớn, nếu không nói rõ trong lòng cô bé sẽ luôn có gút mắc, sau đó sẽ đổ hết mọi hận thù lên anh ta và Từ Đình.

Bây giờ Lưu Thải Nga còn muốn xúi giục đứa bé chống đối lại anh ta, đã bắt đầu ảnh hưởng tới cuộc sống của họ, nếu lúc này anh ta còn không nói, vậy phải bắt anh ta chờ đến lúc nào?

“Tôi không cho anh nói!” Lưu Thải Nga nghe vậy cả người rét run, cô ta không biết tại sao anh ta lại bất ngờ muốn nói hết chuyện kia vào lúc này, nếu nói, các con sẽ biết chuyện lúc trước cô ta bỏ thuốc, vậy chắc chắn sẽ rất thất vọng, thậm chí xa cách với cô ta.

Không có người mẹ nào mong trong lòng con cái, mình là một người lòng lang dạ sói, nghĩ vậy cô ta lập tức vọt đến cạnh con, ngăn cách con và anh ta: “Rõ ràng lúc trước anh đã đồng ý với tôi, bây giờ muốn lật lọng, muốn ép c.h.ế.t tôi! Nếu anh nói tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh, anh đúng là đồ khốn không có lương tâm!”

Dứt lời, cô ta lập tức lao lên tát thẳng vào mặt Tưởng Chính Quang một cái.

Tiếng tát vang dội vang vọng khắp nhà chính, khiến ai nấy đều ngẩn người, Nữu Nữu, Ny Ny và Nha Nha đều bị dọa sợ, ngơ ngác đứng ngây ra đó, Giang Nguyệt Vi vội kéo Ny Ny và Nha Nha đến gần mình và Tống Xuân Ninh, để miễn lát nữa Lưu Thải Nga đột nhiên đánh người, hai đứa nhỏ không tránh kịp mà gặp tai bay vạ gió.

Tưởng Chính Quang xoa mặt mình, nóng rát, có hơi đau, không phải là trước kia anh ta chưa bị cô ta đánh bao giờ, nhưng lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ cô ta còn dám nổi điên ngay trước mặt các con, cũng không quan tâm đến mặt mũi của anh ta dù chỉ một chút.

Mã Ái Vân là người đầu tiên lấy lại phản ứng, tức giận mắng: “Lưu Thải Nga, cô điên rồi sao? Sao lại đánh người khác ngay trước mặt các con?”

Từ Đình nhìn khuôn mặt Tưởng Chính Quang bị đánh đỏ lên, đau lòng muốn chết, xem ra cái tát vừa rồi của cô ta gần như là dùng hết sức: “Đúng vậy, sao cô lại ra tay đánh người khác?”

Đột nhiên Lưu Thải Nga quay đầu nhìn chằm chằm Từ Đình: “Cô câm miệng, cô có tư cách gì nói chuyện với tôi?”

Tưởng Chính Quang lập tức bừng lửa giận, anh ta kéo Từ Đình ra xa một chút, quay đầu nhìn Nữu Nữu nói: “Nhìn thấy không, mẹ con là người dễ xúc động nổi điên như vậy, nếu không phải lúc trước cô ta bỏ thuốc hại thím Hai đang mang thai của con, hại Thanh Ngạn và Thanh Viện không thể chào đời, tại sao cha lại ly hôn với cô ta?”

Anh ta nói hết trong một lời, sắc mặt Lưu Thải Nga lập tức trắng bệch như tờ giấy, thế mà anh ta đã nói thật, nói sự thật ngay trước mặt các con.

Cô ta tiêu rồi, các con đã biết.

Bình Luận (0)
Comment