[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được

Chương 1

Năm 1970, Công xã Hồng Dương.

 

Tôi và con gái đói đến mức phải lên núi đào rau dại mà ăn.

 

Chồng tôi kế thừa công việc của ba tôi ở trạm lương thực, lại lén lút đem phiếu lương thực đi cho nữ thanh niên trí thức.

 

Con gái bị bệnh, tôi phải về bên ngoại vay mười cân phiếu lương thực.

 

Vừa quay lưng đã bị chồng trộm mất, đem đi mời khách mừng sinh nhật nữ thanh niên trí thức.

 

Tôi vừa khóc vừa nói con gái mà không ăn cơm nữa sẽ đói chết, van xin anh ta đi lấy lại phiếu lương thực từ chỗ cô ta.

 

Chồng tôi lại mắng tôi, bảo tôi học theo nữ thanh niên trí thức, thà chec đói chứ không được đánh mất thể diện.

 

Sau này, tôi bán luôn công việc ở trạm lương thực, chồng tôi khóc lóc cầu xin tôi cho vay tiền mua lương thực.

 

Tôi cười nói: “Vì thể diện, anh cứ đói tiếp đi!”

 

1

 

Lương thực trong nhà sắp cạn, tôi tìm chồng mình là Lý Đại Minh, hỏi phiếu lương thực.

 

Ai ngờ anh ta ấp úng một hồi, nhỏ giọng giải thích:

 

“Bạch Hoa tháng này lại không nhận được phiếu lương thực từ nhà, anh đem mười cân phiếu ấy cho cô ta trước rồi.”

 

Tôi choáng váng, đầu ong ong cả lên, không nhịn được lớn tiếng chất vấn:

 

“Bạch Hoa có một mình, làm sao ăn hết từng ấy phiếu lương thực?!”

 

"Lần trước đơn vị anh phát phiếu lương, anh nói Bạch Hoa hết lương thực, đã đưa hết phiếu lương tháng đó cho cô ta rồi."

 

“Còn lần này là mười cân em mượn từ bên ngoại, anh lấy tư cách gì đem cho cô ta?”

 

Lý Đại Minh hùng hồn nói: “Chẳng phải em biết hoàn cảnh nhà Bạch Hoa sao, ba cô ta bị tàn tật, mẹ một mình nuôi bốn đứa con, chút phiếu lương thực ấy thì làm được gì?”

 

Tôi khóc mà nói: “Chẳng lẽ nhà mình không khổ sao? Thời buổi này, nhà ai có dư phiếu lương thực chứ?!”

 

“Anh đem hết phiếu cho nhà Bạch Hoa, nhà mình sống sao đây?”

 

“Tháng trước cả nhà mình bữa nào cũng là rau dại với cháo ngô, vài hôm nữa là sinh nhật của Nữu Nữu, em chỉ muốn làm cho con bé một bữa bánh trứng hẹ thôi, cũng không được sao?”

 

“Em mặc kệ! Hôm nay anh nhất định phải đi tìm Bạch Hoa, đòi lại mười cân phiếu ấy!”

 

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Lý Đại Minh thay đổi ngay.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Không được! Mười cân phiếu đó anh đã hứa cho Bạch Hoa rồi, Nữu Nữu muốn ăn bánh mì trắng vào sinh nhật, cùng lắm anh lại nghĩ cách khác, đi vay mấy cân phiếu từ đồng nghiệp.”

 

Nói xong, Lý Đại Minh vội vã đi luôn, như thể sợ đi chậm một bước, tôi sẽ ép anh ta đi tìm Bạch Hoa đòi phiếu vậy.

 

Tôi ôm Nữu Nữu, ngồi thẫn thờ trên giường.

 

Nói ra thì, công việc ở trạm lương thực của Lý Đại Minh là kế thừa từ vị trí của ba tôi.

 

Tôi lấy Lý Đại Minh được hai năm thì ba tôi hy sinh trong công tác.

 

Lúc đó tôi vừa mang thai Nữu Nữu, mẹ chồng tôi liền bảo, hay là để Lý Đại Minh tạm thay vị trí của ba tôi, giữ lấy công việc này đã.

 

Đợi đến khi Nữu Nữu tròn một tuổi rồi, thì để Đại Minh trả lại công việc cho tôi.

 

Thế nhưng giờ, Nữu Nữu đã ba tuổi, mẹ chồng và Lý Đại Minh đều không đả động gì đến chuyện trả lại công việc.

 

Tôi từng nhắc đến hai lần, mẹ chồng lại nói, dù sao cũng là người một nhà, Lý Đại Minh đi làm ở trạm lương thực, tiền lương hàng tháng cũng là để nuôi cả nhà, còn tôi ở nhà thì chăm sóc Nữu Nữu là được.

 

Hai năm ấy, Lý Đại Minh đúng là cũng ngoan thật, tiền lương, phiếu lương thực hàng tháng, rồi cả phiếu đường, phiếu vải, phiếu công nghiệp mà đơn vị phát, đều mang hết về nhà giao cho tôi.

 

Thời gian lâu dần, tôi cũng thấy cuộc sống như vậy không tệ, Lý Đại Minh đi làm kiếm tiền, tôi ở nhà chăm Nữu Nữu.

 

Cho đến khi trong thôn xuất hiện một cô thanh niên trí thức tên là Bạch Hoa.

 

3

 

Bạch Hoa rất đẹp, kiểu đẹp liễu yếu đào tơ như Lâm Đại Ngọc.

 

Lần đầu tiên Lý Đại Minh gặp Bạch Hoa, cô ta đang ở bên sông hái mầm liễu ăn.

 

Cô ta sức khỏe yếu, ba mẹ lại trọng nam khinh nữ, lẽ ra là chị hai của cô ta phải đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nhưng mẹ cô ta thấy chị hai khỏe mạnh, ở nhà còn làm được việc, thế là bắt Bạch Hoa thay thế.

 

Tiểu thư thành phố vốn yếu đuối, không khuân nổi, không gánh nổi, điểm công lao động mỗi ngày không bằng đám thiếu niên trong thôn.

 

Lại thêm Bạch Hoa hay ốm, không thể xuống đồng làm việc, không có điểm công thì không đổi được khẩu phần, đành phải đi ra sông hái mầm liễu mà ăn.

 

Lý Đại Minh đưa Bạch Hoa về nhà, tôi thương cô gái thành phố nhỏ hơn mình ba tuổi này, lấy trứng gà tôi để dành cho Nữu Nữu, nấu một bát trứng đường đỏ thật lớn cho cô ta.

 

Nhưng tôi không ngờ, từ hôm đó trở đi, Lý Đại Minh như bị mê hoặc, trái tim như dốc hết về phía Bạch Hoa.

 

Bạch Hoa nói ở điểm tập trung của thanh niên trí thức có người chèn ép cô ta, Lý Đại Minh liền lén tôi, dọn dẹp căn nhà cũ ba mẹ tôi để lại, cho cô ta vào ở.

 

Bình Luận (0)
Comment