[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được

Chương 2

Bạch Hoa nói nhà không gửi tiền và phiếu lương thực tháng này, Lý Đại Minh đem hết tiền lương và phiếu lương thực cho cô ta.

 

Bạch Hoa khóc nói nhà quên gửi áo bông, Lý Đại Minh lén lấy chiếc áo bông mẹ tôi may cho tôi trước khi mất, đưa cho Bạch Hoa.

 

Hai năm nay, Lý Đại Minh giống như chồng của Bạch Hoa vậy.

 

Anh ta không nhìn thấy trong hũ gạo ở nhà thường xuyên trống rỗng, để có cơm ăn, tôi phải cõng theo Nữu Nữu đi đào rau dại rất xa.

 

Cũng không thấy tôi và Nữu Nữu vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày mà gầy đến như dân chạy nạn.

 

Anh ta đã sớm quên lời hứa ban đầu với tôi.

 

Nếu đã như vậy, thì dứt khoát chia tay đi.

 

4

 

Buổi tối, Lý Đại Minh lại về rất muộn.

 

Thấy tôi đang ngồi xổm nhặt rau dại, sắc mặt anh ta có phần mất tự nhiên.

 

Cố ra vẻ bình thường, giải thích: “Bạch Hoa bảo cảm ơn vì anh cho mượn phiếu lương thực, nhất định bắt anh ở lại ăn cơm rồi mới cho đi…”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ồ, vậy cô ta có nói khi nào trả lại phiếu lương thực nhà mình không?”

 

Lý Đại Minh nghẹn lời, thẹn quá hóa giận, mắng:

 

“Trương Hồng Anh, sao em lại trở nên như vậy?”

 

“Em không thể học theo người ta, như Bạch Hoa, có học thức, biết điều, khí chất cao nhã à…”

 

Tôi bật dậy, trừng mắt nhìn Lý Đại Minh.

 

“Cô ta có học thức, biết điều, sao lại trơ mặt ở nhà mình, ăn phiếu lương thực của nhà mình?”

 

“Phải rồi, Bạch Hoa không phải lên núi nhặt củi, không phải xuống ruộng đào rau, suốt ngày ôm một cuốn thơ ca mà rên rỉ, tất nhiên là cao nhã được rồi.”

 

“Còn tôi, vì nuôi sống cái nhà này, mỗi ngày bận đến mức đầu bù tóc rối, lấy gì mà cao nhã được?”

 

"Nếu anh ta thích Bạch Hoa như vậy, dứt khoát ly hôn với tôi, cưới cô ta có phải tốt hơn không?"

 

“Lý Đại Minh, chúng ta ly hôn đi, anh trả lại công việc của ba tôi cho tôi.”

 

Lý Đại Minh sững sờ: “Vì sao?”

 

“Vì sao à? Bởi nếu tôi còn không đi làm, tôi với con gái sẽ chec đói mất!” Tôi đau đớn gào lên.

 

Ánh mắt căm hận của tôi khiến Lý Đại Minh hoảng hốt lùi lại liên tiếp.

 

“Hồng Anh, hôm nay em tâm trạng không tốt, anh không chấp với em.”

 

“Anh đâu có làm chuyện gì có lỗi với em, đang yên đang lành, ly hôn gì chứ?”

 

Nói xong, không thèm để ý đến tôi níu kéo, anh ta chạy biến ra ngoài.

 

Lần này đi, Lý Đại Minh cả đêm không về.

 

Hôm sau, tôi gặp Bạch Hoa ở bờ sông.

 

5

 

Cô ta vẫn còn mặc cái áo bông hoa mẹ tôi may cho tôi khi còn sống.

 

Mái tóc đen mượt được buộc thành hai b.í.m gọn gàng.

 

Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân.

 

Vẫn là chiếc áo bông cũ cách đây bốn năm, vì thường xuyên vác củi nên vá chằng vá đụp khắp nơi.

 

Do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, tóc tôi khô vàng xơ xác, túm lại một búi phía sau đầu, rối bù như ổ quạ.

 

Tôi bật cười cay đắng.

 

Bảo sao trái tim Lý Đại Minh dồn cả vào người Bạch Hoa.

 

Một cô gái mơn mởn thế kia, đàn ông nào mà không mê?

 

Thấy tôi, Bạch Hoa vân vê lọn tóc, giọng cố làm ra vẻ ngại ngùng:

 

“Tôi đã bảo là không lạnh rồi mà, anh Đại Minh cứ bảo tôi thể trạng yếu, nhất định bắt tôi mặc áo bông của chị.”

 

“Chị không để bụng đấy chứ?”

 

Tôi nghiến răng, lao tới túm lấy tóc Bạch Hoa, giằng cái áo bông khỏi người cô ta chỉ trong ba nốt nhạc.

 

“Tôi có để bụng đấy! Đây là áo mẹ tôi để lại cho tôi, là cái cuối cùng rồi đấy. Cô về bảo Lý Đại Minh, nếu muốn lấy lòng đàn bà bên ngoài thì bảo anh ta tự bỏ tiền ra mà mua áo bông!”

 

Nói xong, tôi ném áo bông xuống sông, vò mạnh trong nước.

 

Tôi mà không vò cho sạch thì chẳng khử nổi cái mùi hồ ly chồn hoang trên đó!

 

“Chị… huhu!” Bạch Hoa ôm mặt khóc, bỏ chạy.

 

Chẳng bao lâu, Lý Đại Minh giận đùng đùng chạy tới.

 

Phía sau còn có cả Bạch Hoa.

 

Trên người cô ta giờ là cái áo bông dày cộp của Lý Đại Minh.

 

6

 

Lý Đại Minh gào lên: “Trương Hồng Anh, em quá đáng thật rồi! Sao có thể lột đồ Bạch Hoa giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?”

 

Tôi cười lạnh: “Là cô ta không biết xấu hổ trước, dám ăn trộm áo mẹ tôi để lại cho tôi.”

 

Lý Đại Minh bị tôi chặn họng, mặt mày không tự nhiên, miễn cưỡng nói: “Là anh cho Bạch Hoa mượn…”

 

“Tôi không đồng ý!”

 

Lý Đại Minh hít một hơi thật sâu, nén giận: “Chúng ta là vợ chồng, đồ của em cũng là của anh, còn phân biệt cái gì?”

 

Tôi: “Sắp không còn là vợ chồng nữa rồi.”

 

Sắc mặt Lý Đại Minh thay đổi: “Em thật sự muốn ly hôn? Trương Hồng Anh, em nghĩ kỹ chưa? Nữu Nữu còn nhỏ như vậy, em nỡ để con không có ba à?”

 

Tôi cười khẩy liên tiếp: “Có người ba ăn cơm nhà mà lo việc thiên hạ như anh, ba ngày nhịn ăn chín bữa, chẳng bằng không có!”

 

Lý Đại Minh không cãi lại được tôi, chỉ đành cứng đầu không chịu ly hôn.

 

Anh ta không chịu, thì tôi cõng Nữu Nữu, bám theo anh ta và Bạch Hoa khắp nơi.

 

Hễ thấy hai người đi chung, tôi lại gọi hàng xóm ra xem.

 

Thời nay, mà dính vào chuyện mèo mỡ thì bị đưa đi lao động cải tạo là cái chắc.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Huống hồ, thân phận của Bạch Hoa cũng chẳng ra gì, là tiểu thư nhà tư sản.

 

Bình Luận (0)
Comment