Không lâu sau, trưởng thôn đến cảnh cáo Bạch Hoa, nếu còn tiếp tục thì sẽ bị đưa lên nông trường cải tạo.
Bạch Hoa sợ đến mức nép chặt vào lòng Lý Đại Minh run rẩy.
Gái đẹp ôm trong lòng, xương cốt Lý Đại Minh mềm nhũn hết cả.
Tôi nhân lúc đó, đuổi phăng Bạch Hoa ra khỏi căn nhà cũ mà ba mẹ tôi để lại.
Cô ta chẳng còn chỗ nào để đi, chỉ còn biết bám chặt lấy Lý Đại Minh như thể anh ta là cọng rơm cứu mạng.
Nhưng cô ta đâu biết rằng, công việc ở trạm lương thực của Lý Đại Minh là ba tôi chỉ đích danh để lại cho tôi.
Ba tôi làm ở trạm lương thực Hồng Tinh hơn hai mươi năm, mấy vị lãnh đạo ở đó toàn là bác chú của tôi cả.
Nghe tin Lý Đại Minh vì một cô gái trí thức mà đòi ly hôn với tôi, trạm lương thực lập tức đình chỉ công việc của anh ta.
Công việc dạng gia đình thay thế này mà bị điều tra là đi tong, không có cửa mà chối, chỉ một hồi là các bác chú ở trạm lương thực đã giúp tôi đoạt lại công việc.
Tôi nhờ mấy anh ở trạm, mượn một chiếc máy kéo, đến nhà Lý Đại Minh chuyển đồ hồi môn về.
Máy khâu, xe đạp, đài phát thanh, tất cả là của hồi môn tôi mang đến.
Còn có hai chiếc chăn mới, mười mấy mảnh vải may chăn, bình giữ nhiệt, cả bộ ấm chén…
Những thứ là hồi môn tôi mang sang, hay sau này tôi dùng tiền riêng mua thêm, dù chỉ là một sợi chỉ, tôi cũng không để lại cho Lý Đại Minh!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
7
Mẹ chồng nhìn căn nhà bị tôi dọn sạch, trực tiếp ăn vạ lăn lộn ngoài sân, làm ầm ĩ đòi Lý Đại Minh cướp lại đồ.
Miệng còn la hét: “Trương Hồng Anh đã gả cho con trai tôi, đồ hồi môn cũng là của nhà họ Lý chúng tôi, dựa vào đâu mà đòi mang đi?”
Một bác ở trạm lương thực tức tối đáp trả: “Tôi sống từng ấy năm, lần đầu tiên nghe chuyện ly hôn mà lại bị đòi giữ hồi môn đấy!”
“Bà đừng lo, cũ không đi thì mới không đến, chẳng phải con trai bà đã tìm được con dâu mới rồi sao?”
“Giỏi thì bảo con dâu mới mua cho bà đồ đạc đi!”
Mẹ chồng tôi như con vịt bị bóp cổ, câm họng không nói được gì.
Bạch Hoa tuy xinh thật, nhưng thể trạng yếu ớt, trong nhà thì còn cả đống gánh nặng, làm sao so với tôi được?
Bà ta cũng chẳng hiểu nổi, con trai bà nhìn trúng con hồ ly tinh ấy ở điểm nào nữa?
Lý Đại Minh vẫn còn muốn níu kéo: “Hồng Anh, Nữu Nữu còn nhỏ vậy, em một mình nuôi con, còn phải đi làm, sau này làm sao sống nổi?”
“Vì con, em ở lại đi! Anh hứa, chỉ cần em tha thứ, sau này anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách với Bạch Hoa.”
Bạch Hoa nghe tin vội vàng chạy đến, nước mắt rưng rưng nhìn Lý Đại Minh: “Anh Đại Minh, xin lỗi anh, em không ngờ chỉ vì mấy phiếu lương thực mà khiến anh với chị dâu phải ly hôn.”
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, thân thể em ốm yếu thế này, vốn dĩ không nên sống làm gì. Anh yên tâm, em sẽ đi chec ngay bây giờ, không bao giờ làm phiền hai người nữa!”
Nói xong, Bạch Hoa bụm miệng chạy vụt ra ngoài.
Chốc lát sau, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn:
“Không xong rồi! Trí thức trẻ Bạch nhảy sông rồi!”
Lý Đại Minh như phát điên, húc văng tôi ra, lao về phía con sông nhỏ.
Tôi cười khổ trong lòng.
Quả nhiên, khi yêu một người, sẽ đánh mất lý trí.
Dòng sông nhỏ ngay trước cửa nhà, bây giờ đang vào mùa cạn, đến trẻ con mấy tuổi còn không chec đuối, Bạch Hoa chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Nhưng mà, chuyện yêu hận dây dưa giữa bọn họ, giờ đã không liên quan gì đến tôi nữa rồi.
8
Sau khi lấy lại được công việc ở trạm lương thực, tôi đến đơn vị ứng trước phiếu lương thực tháng sau, rồi tìm nhà trong thôn nuôi gà, mua hai chục quả trứng.
Tối hôm đó, tôi làm cho Nữu Nữu một bát trứng hấp thật to, còn nướng thêm một đĩa bánh trứng hẹ thơm lừng.
Nhìn con gái ăn từng miếng thật to, tôi biết, quyết định của mình là đúng.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của tôi và Nữu Nữu cuối cùng cũng trở lại như một gia đình bình thường.
Tiền lương hai mươi hai đồng mỗi tháng của tôi, cộng thêm phiếu thịt, phiếu đường, phiếu vải mà đơn vị phát, hai mẹ con tôi căn bản dùng không hết, thậm chí còn có thể tiết kiệm được chút đỉnh.
Tôi may cho mình và Nữu Nữu mỗi người một bộ quần áo mới, mua thịt, nấu một bát thịt kho thật to.
Đang ăn cơm, Lý Đại Minh đột nhiên đến tìm.
Thấy trên bàn còn một nửa bát thịt kho, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng anh ta nuốt nước miếng.
Tôi chắn trước cửa, không cho vào.
“Anh đến làm gì?”
Sắc mặt Lý Đại Minh có chút khó coi, ấp a ấp úng một lúc lâu mới hạ giọng van nài:
“Giờ anh không còn việc làm nữa, trong nhà cũng hết sạch gạo rồi, Hồng Anh, em có thể cho anh mượn mười cân phiếu lương thực không?”
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh không phải đã đưa cho Bạch Hoa không ít phiếu lương thực rồi sao? Giờ đến nhà mình cũng thiếu đói rồi, sao không đi đòi lại chỗ đó?”
Sắc mặt Lý Đại Minh lập tức trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Hoa nói nhà cô ta cũng sắp hết gạo, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt anh đưa cho cô ta, cô ta chỉ giữ lại phần đủ dùng cho mình, còn lại đều gửi hết về nhà mẹ đẻ rồi!”
Tôi cười giễu cợt: “Lý Đại Minh, sao ai theo anh, người đó cũng phải ăn cháo chan nước thế?”