Hoàng Uyển Thanh không đun nước cho Tần Thanh Man trước mà vắt khăn sạch lau giường sưởi một lần, sau đó mới đi chuẩn bị nước nóng cho Tần Thanh Man lau người, trong lúc đó, Tần Thanh Man cũng đã lấy một bộ đồ sạch sẽ trong tủ ra.
Hôm nay Tần Thanh Man đã tắm trước khi ăn cơm tối nên không định tắm lại nữa, chỉ lau qua người rồi thay quần áo sạch.
Cô vừa sửa soạn xong, Sở Sở ôm sói con tắm thơm nồng nàn đi vào phòng.
“Chị.”
Sở Sở mong đợi đứng bên giường nhìn Tần Thanh Man đang tựa người vào đầu giường.
Hoàng Uyển Thanh mới lấy nước sạch lau qua mặt giường rồi lúc này mới đốt sưởi ấm giường, cô ấy chỉ đốt một thanh củi nên lửa không to, không chỉ để làm khô nước trên mặt giường mà đun giường lâu không dùng còn có thể diệt khuẩn.
Lúc Hoàng Uyển Thanh đốt giường, Tần Thanh Man không nằm xuống ngay.
“Lên đây nào.” Tần Thanh Man vỗ chỗ bên cạnh trong ánh mắt mong chờ của hai đứa nhóc.
“Áu…”
Hai tiếng gào rú cùng vang lên.
Sở Sở và sói con vui sướng lao lên giường.
Mặt giường hơi có hơi nóng, không bị bỏng chân cũng không nóng quá, hai đứa nhóc vui vẻ nhảy lên giường, đã lâu rồi hai đứa không được ngủ chung giường với Tần Thanh Man rồi.
“Cẩn thận, đừng để ngã xuống giường.”
Tần Thanh Man nghe âm thanh vui sướng ầm ĩ, nhìn Sở Sở và sói con đùa nhau rồi mỉm cười, lúc này cô đã giấu kín nỗi lo với Vệ Lăng tận đáy lòng.
Lúc chưa có chứng cứ xác thực, cô không thể suy nghĩ lung tung lo lắng quá mức được.
Điều quan trọng là phải tin tưởng Vệ Lăng.
Phải tin Vệ Lăng có thể bình an quay về.
Vừa nghĩ thể, thân thể không có sức lực gì của Tần Thanh Man cũng khỏe hơn, tinh thần tốt hơn nhiều.
“Sở Sở, tối nay không ngủ chung với chị sao?”
Tần Thanh Man bị ốm, Hoàng Uyển Thanh cầm đồ Sở Sở thay ra đi giặt sạch.
Quần áo khá mỏng nên giặt rất nhanh.
Cô ấy giặt xong mới vào trong phòng phía tây tràn đầy tiếng cười đùa của Sở Sở và sói con, thậm chí còn trêu Sở Sở.
Sở Sở đang lao vào người sói con xòe móng ra với nó, nghe Hoàng Uyển Thanh nói lập tức quay đầu nhìn, đôi mắt to trong trẻo ngượng ngùng: “Chị Uyển Thanh, tối nay em và Đô Đô muốn ở cạnh chị, tạm thời không ngủ chung với chị nữa.”
Cậu biết không thể ngủ chung với Tần Thanh Man mãi nên trả lời chỉ tạm thời thôi.
“Ôi Sở Sở, em bỏ rơi chị sao, chị đau lòng quá.” Hoàng Uyển Thanh cố tỏ vẻ đau lòng, cô ấy biết hôm nay Sở Sở bị dọa nên cố tình trêu cậu bé.
Sở Sở khó xử nhìn Hoàng Uyển Thanh nhưng vẫn kiên định với dự định ban đầu: “Chị Uyển Thanh, lâu rồi em không ngủ cùng với chị em, mấy ngày nữa em ngủ cùng chị nhé.”
“Được rồi, có điều tối mấy đứa không được làm ồn Thanh Man đấy.”
Hoàng Uyển Thanh dặn Sở Sở rồi nhìn sang sói con.
Sói con không để ý đến cô ấy, lúc cô ấy đang nói chuyện với Sở Sở, nó đã chạy đến cạnh Tần Thanh Man, xòe móng ôm ngón tay Tần Thanh Man ra nghịch.
Hoàng Uyển Thanh cực kỳ bất đắc dĩ.
Rõ ràng sống dưới cùng một mái nhà mà cô ấy vẫn không hiểu sao sói con lại phân biệt người nhà và người ngoài.
Đối với sói con, Vệ Lăng cùng chị em Tần Thanh Man là người nhà còn cô ấy là người ngoài, nhưng cô ấy gọi Vệ Lăng là anh, gọi Tần Thanh Man là chị dâu mà, sao sói con không coi cô ấy như người nhà chứ!
Mọi người ở với nhau đã lâu, cô ấy còn băm không ít thịt cho sói con, thế mà vẫn không được sói con chấp nhận.
“Uyển Thanh, không còn sớm nữa, em mau về nghỉ đi, mai còn phải đi làm.” Tần Thanh Man nhìn dáng vẻ Hoàng Uyển Thanh nghiến răng nghiến lợi với sói con là đoán được suy nghĩ của cô ấy.
Giường không nhỏ nên thêm một người vẫn ngủ được, nhưng Tần Thanh Man không để Hoàng Uyển Thanh ngủ lại.
Vì đây là giường mà Vệ Lăng từng ngủ.
“Thanh Man, em mang chăn đệm của Sở Sở đến nhé.” Hoàng Uyển Thanh cũng thấy không còn sớm nữa nên vội vàng về phòng phía đông lấy chăn đệm của Sở Sở và sói con sang phòng phía tây.
“Uyển Thanh, sáng mai không cần dậy nấu ăn cho chị đâu, chị không sao, có thể lo cho bản thân được.” Tần Thanh Man chờ Hoàng Uyển Thanh trải chăn đệm cho Sở Sở và sói con xong mới nói.
Cô không phải bệnh nhân nên không cần chăm sóc đặc biệt.
“Thanh Man, sáng mai em dậy sớm nấu đồ ăn sáng, không bị trễ làm đâu.” Hoàng Uyển Thanh không yên tâm về Tần Thanh Man.
“Uyển Thanh, không cần đâu, đường lái xe từ đồn Kháo Sơn lên thị trấn không gần, không cần phải chậm trễ ở nhà. Ngày mai có Đô Đô ở cùng với chị, có việc gì nó sẽ đến sư đoàn tìm người.” Tần Thanh Man không định để Hoàng Uyển Thanh phải vất vả.
Ngày mai cô không đi làm, người đưa Sở Sở đến trường là Hoàng Uyển Thanh.
Trên đường không có ai thay cho, Hoàng Uyển Thanh phải đạp xe đạp đưa Sở Sở đến trường sẽ tốn khá nhiều thể lực.
“Được rồi Thanh Man, có chuyện gì tìm mọi người giúp đỡ nhé.” Hoàng Uyển Thanh dặn.
“Ừ.” Tần Thanh Man gật đầu: “Mau về nghỉ ngơi đi, mười giờ rồi, mai mọi người đều phải dậy sớm.”
“Được rồi, Thanh Man, em về phòng đây.”
Hoàng Uyển Thanh thấy tinh thần của Tần Thanh Man không tệ mới về phòng phía đông nghỉ ngơi.