Cửa phòng phía tây đóng lại, Tần Thanh Man nhìn Sở Sở, ngày mai Hoàng Uyển Thanh phải đi làm, Sở Sở cũng phải đi học, bình thường đã quá thời gian cậu nhóc đi ngủ lâu rồi.
“Chị, em đi ngủ ngay đây.”
Sở Sở nhìn ánh mắt Tần Thanh Man là hiểu ngay, thay áo đi ngủ rồi vào chăn nằm.
Chăn đệm sạch sẽ ấm áp, cậu nhóc vừa nằm xuống đã ngáp.
Tần Thanh Man dọn dẹp một chút rồi vào chăn nằm, cô cũng hơi buồn ngủ.
Tần Thah Man vừa nằm xuống, Sở Sở nằm bên trái hay sói con nằm bên phải đều dịch chăn của mình về phía Tần Thanh Man, hai đứa nhóc nằm sát cạnh cô.
Tần Thanh Man không đẩy hai đứa nhóc ra mà giật tắt đèn điện rồi nhắm mắt lại.
Ánh đèn trong phòng vừa tắt, mọi thứ trở nên yên lặng.
Mấy ngày trước tai nạn máy bay, trong lãnh thổ nước khác, Vệ Lăng nhận được tin tức trong nước truyền đến cực kỳ bí mật, có liên quan đến kẻ địch bọn họ phải bắt, mà anh dẫn đồng đội của mình xuất cảnh cũng chỉ chờ một ngày này.
Vệ Lăng cực kỳ mong mình không nhận được mệnh lệnh, nhưng khi mệnh lệnh được đưa ra, anh biết anh cần phải ngăn chặn kẻ phản quốc ngay lập tức.
Phản bội tổ quốc phải chết.
Lúc này anh dẫn theo đội của mình hành động, dựa vào nguồn tin trong nước cung cấp mà bọn họ bắt đầu triển khai chiến đấu.
Đúng là chiến đấu.
Chênh lệch giữa mười đấu với một.
Trước khi Vệ Lăng dẫn đội của mình, anh đã tìm kiếm rất lâu mới tìm được đội ngũ cải trang vào nước láng giềng, mục tiêu của bọn họ cũng giống như bọn anh, chỉ là một bên ngăn lại còn một bên tiếp đón.
Phía Vệ Lăng là phía ngăn lại.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Vệ Lăng bình tĩnh nhìn đồng đội: “Các đồng chí, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ cấp trên đã giao phó, dù quân số cách xa nhau thì chúng ta cũng không được lùi bước.”
“Đội trưởng, từ khi theo anh ra nước ngoài, tôi chưa từng nghĩ có thể sống sót quay về.”
Một đồng đội rút thanh trường đao trong tay ra thẳng tắp đón ánh mặt trời.
Vì đây là nước khác nên bọn họ không thể mang theo vũ khí nguy hiểm, để phía quốc tế không mượn cớ, bọn họ không thể dùng súng có khả năng sát thương mà chỉ có thể dùng đao kiếm.
Trường đao.
Đội ngũ phía bên kia cũng có trang bị giống như bọn họ.
Lúc này hơn trăm người đội ngũ bên kia đã rút đa ra, lúc Vệ Lăng đứng dậy, bọn họ biết mình sẽ phải chiến đấu.
Đám người Vệ Lăng có tướng mạo và thân hình không khác đội nước láng giềng lắm, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có điểm khác nhau.
Khu vực càng gần nơi tiếp giáp giữa hai nước thì sự khác biệt càng nhỏ, càng xa thì càng lớn.
Thế nên khi hai bên gặp nhau, một bên giống người châu Á còn bên kia giống người châu Âu.
Có thể nói đây là nơi phù hợp với con người nước láng giềng, nhưng đây cũng là nơi dễ bị lợi dụng nhất.
Vệ Lăng đã điều tra ra đội ngũ này từ lâu, theo sát phía sau đội ngũ này nên hiểu rõ tình hình đối phương, đội ngũ đối diện đột nhiên phát hiện ra mười người Vệ Lăng, lúc này người cản bọn họ lại chỉ có thể là kẻ địch.
Khi đối mặt với kẻ địch, hai bên đều biết mình không có đường lui.
Trên thảo nguyên mênh mông, hai đội cùng cưỡi ngựa, rút trường đao giắt bên eo mình ra.
Hai bên đón ánh mặt trời, sức chiến đấu tăng lên nhanh chóng.
“Các đồng chí, phải bảo vệ mình thật tốt mới giành được chiến thắng.” Trước khi xông lên, Vệ Lăng chỉ dặn một câu, chẳng còn cách nào khác, mười người chiến đấu với hơn trăm người, dù anh có năng lực hơn nữa cũng không phải là thần.
Anh chỉ có thể xông lên đầu tiên, đón đợt tấn công mạnh bạo đầu tiên thay cho đồng đội.
Đây là cuộc tấn công không tiếng động.
Hai đội cùng lao về phía đối phương, sau đó chạm trán với nhau.
Vệ Lăng từng là thế tử quốc công thời cổ đại, đồng thời là đại tướng quân canh giữ nơi biên cương, biết phải làm thế nào khi đối mặt với hiểm nguy, anh cũng huấn luyện cho các đồng đội của mình bằng vũ khí lạnh thời trước.
Năm đó kỵ binh của họ cực kỳ mạnh với thế giới, rất nhiều quốc gia gặp kỵ binh của họ chỉ có thể đầu hàng.
Thế nên Vệ Lăng truyền thụ mọi kinh nghiệm chiến đấu kiếp trước cho đồng đội đi theo mình.
Lúc anh xông lên trước, đội ngũ của bọn họ như thanh đao xuyên qua hàng ngũ kẻ địch, chia đội ngũ của đối phương thành hai nửa.
Trường đao chói mắt vung lên giữa không trung, mỗi lần vung lên không chỉ mang theo máu tươi mà có thể còn có tay chân nữa.
Trân chiến yên lặng bắt đầu phát ra tiếng.
Tiếng kêu gào, tiếng ngựa hí, tiếng vũ khí leng keng khi va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, mỗi một âm thanh, mỗi một người chảy máu ngã xuống đất đều kích thích ý chí chiến đấu của người đánh trận.
Nhiệt huyết cũng sôi trào vì mùi máu tanh.
Trường đao trong tay vung lên liên tục.
Khi đã chiến đấu, trong mắt anh không còn đồng đội mà chỉ có kẻ địch, xung quanh toàn là kẻ địch, kẻ địch không ngừng tiến đến.
Cảm giác của Vệ Lăng nhạy bé, anh xông ra đầu tiên nên phải đối mặt với nhiều kẻ địch nhất.
Vì sức chiến đấu của anh quá kinh người nên thu hút quá nửa quân số bên địch, vì thế mà có thể cho các đồng đội khác cơ hội để thở, cũng có thể chờ Vệ Lăng thỉnh thoảng ra tay cứu người.