Lúc nhìn thấy Vệ Lăng và Lục Tân Vinh, mấy chiến sĩ như Bạch Ái Quốc cố gắng há miệng ra để thở nhưng nước mắt vẫn rơi xuống không kìm được.
“Đừng khóc, chúng ta đều sẽ về nhà.” Vệ Lăng đi hai chuyến đưa Lục Tân Vinh và Phương Hồng Quân về, sau đó sửa sang lại quần áo cho những chiến sĩ đã mất rồi lại quay ra chiến trường.
Vẫn chưa tìm thấy một đồng đội, anh phải tìm được người đó.
Lần này Vệ Lăng tìm rất lâu, gọi rất lâu, lâu đến mức khản cổ mới tìm được chiến sĩ cuối cùng.
Chiến sĩ này tên là Tề Quân, là người trẻ nhất trong đội.
Chỉ mới 22 tuổi.
Nhưng vì sức của cậu rất mạnh nên cuối cùng Vệ Lăng đã chọn chiến sĩ này.
Khi chiến đấu bằng vũ khí lạnh, sức càng mạnh thì khả năng sống sót càng lớn.
“Tề Quân?” Vệ Lăng đến gần Tề Quân, không khỏi gọi thêm lần nữa, rõ ràng anh nghe thấy tiếng hít thở sao không thấy người đáp lại, chẳng lẽ…
Vệ Lăng quan sát người xung quanh Tề Quân, có bảy tám tên địch đã chết, có thể nói cậu là người giết được nhiều kẻ địch nhất trong đội chỉ sau anh.
“Tề Quân!” Vệ Lăng gọi to hơn.
“Đây! Đây! Đội trưởng, tôi đây!” Tề Quân mãi không có động tĩnh gì đột ngột nhảy lên vì tiếng kêu to của Vệ Lăng: “Á…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nếu Vệ Lăng không đỡ kịp thì chắc Tề Quân đã ngã xuống đất rồi.
Vệ Lăng đỡ Tề Quân, thấy rõ vết thương trên người cậu.
Thằng nhóc này có sức chiến đấu và thể chất khá tốt, dù tránh được chỗ nguy hiểm nhưng trên người cũng đầy vết đao lớn nhỏ như Vệ Lăng, nghiêm trọng nhất chỉ là mất một miếng thịt trên cánh tay.
Mà chỗ đấy Tề Quân cũng tự mình băng bó rồi.
“Xin lỗi đội trưởng, tôi buồn ngủ quá…” Sau khi Tề Quân hiểu rõ tình hình, cậu nhìn Vệ Lăng rồi lại nhìn các đồng đội đang trợn mắt há mồm nhìn mình, ngượng ngùng cười.
“Không sao là được, tôi dẫn cậu về.”
Vệ Lăng khiêng Tề Quân về, anh biết mình gọi cậu nhiều lần mà không đáp lại là vì cậu mất quá nhiều sức nên mới ngủ trên chiến trường.
“Đội trưởng, đao… đao…”
Tề Quân bị Vệ Lăng vác trên vai hoàn toàn không thể tránh được.
Cậu nhìn trường đao dưới đất.
Dù thân đao có vô số vết nứt nhưng chuôi đao đã giúp cậu chống đỡ đến cuối cùng, nếu không có cây đao này thì chắc cậu đã chết rồi.
Vệ Lăng hiểu ý của Tề Quân, không vì không dùng được đao nữa nên bỏ mà hất mũi chân đá đao lên cầm trong tay.
Lúc thấy Tề Quân được Vệ Lăng vác về, các đồng đội còn sống chỉ muốn đấm cho thằng nhóc này một cái, ban nãy làm mọi người lo lắng gần chết.
“Mọi người tranh thủ ăn uống nghỉ ngơi đi, lát nữa đưa bọn họ đi.”
Vệ Lăng vừa băng bó cho Tề Quân vừa dặn dò.
Trước đó sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ bền bỉ, chết nhiều người thế thì mùi máu tươi có thể lan đi xa theo gió, nếu thu hút sói trên thảo nguyên thì cực kỳ rắc rối.
Cách tốt nhất là rời đi ngay.
Nhiệm vụ chặn đánh của bọn họ đã hoàn thành được phần lớn, có thể thực hiện phần tiếp theo.
Các chiến sĩ nghe lời Vệ Lăng, ngủ một lúc dưới đất.
Những người khác thì ngủ, Tề Quân đã ngủ một giấc trước đó vội vàng ăn thịt khô rồi uống nước, bổ sung thể lực.
Cậu đã nhìn thấy hai chiến sĩ hi sinh, cậu biết chỉ có cậu và Vệ Lăng là bị thương nhẹ nhất, nếu muốn đưa đồng đội đi thì lát nữa cậu phải cõng một người.
Phải nhanh chóng khôi phục thể lực.
Ngựa chiến của bọn họ đều đã chết hết.
Đối với sự tấn công của hơn trăm người, lúc bọn họ hứng chịu sự tấn công mãnh liệt, ngựa chiến của bọn họ cũng bị chém vô số nhát, thế nên ngựa chiến của bọn họ chiến đấu tới chết, đều là liệt sĩ.
Liệt sĩ thì phải chôn cất.
“Đội trưởng nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi đào hố với anh.”
Tề Quân nhắc Vệ Lăng nghỉ ngơi, vì cậu biết người mệt nhất là Vệ Lăng.
“Cậu canh đi, tôi nằm nửa tiếng.” Vệ Lăng kéo áo ngoài che kín rồi nằm xuống đất, anh phải chịu nhiều công kích nhất, giết chết nhiều kẻ địch nhất nên cần nghỉ ngơi.
Vừa mới nằm xuống, anh đã ngủ ngay.
Sau khi Vệ Lăng ngủ, Tề Quân nhìn chiến trường, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn nhưng chẳng thể làm gì.
Đây là sự tàn khốc của chiến tranh.
Mặt trời dần ngả về tây, tiếng kêu trên chiến trường càng lúc càng ít, càng lúc càng nhỏ. Lúc Tề Quân đưa mấy con ngựa chiến về, Vệ Lăng nằm dưới đất đột nhiên mở to mắt.
Anh vừa mở mắt ra đã kêu: “Địch tấn công!”
Tất cả đồng đội lập tức tỉnh lại, nắm chặt đao trong tay, nhưng đao trong tay bọn họ đã mẻ quá nhiều, hoàn toàn không thể chiến đấu nữa.
Tề Quân xông vào chiến trường lật tìm rồi ôm mười mấy thanh đao về đội ngũ.
Mọi người lập tức thay trang bị xong.
Tất cả mọi người đứng phía sau Vệ Lăng cùng nhìn về phía trước, dù bọn họ vẫn chưa nhìn thấy gì nhưng đã nghe thấy tiếng chạy.
Tiếng ngựa lao nhanh mà tới.
Mấy phút sau, một đội quân số lượng nhiều hơn đội ban nãy bọn họ vừa tiêu diệt xuất hiện trong tầm mắt.
Thấy đội ngũ đó đang lao tới, ánh mắt các chiến sĩ cực kỳ kiên định.
Đánh!