Tâm trạng của Vệ Lăng lúc này cực kỳ tệ.
Dựa vào manh mối của bọn họ cho tới nay, rõ ràng một đội chỉ có hơn một trăm người liền biến thành đội ngũ khổng lồ, khiến tâm trạng hắn vô cùng không tốt, bởi vì cứ như vậy sẽ cách đường về nhà quá xa.
Nhưng làm quân nhân, không chỉ có tình yêu nước, gia đình mà đây là trách nhiệm của hắn, từ khi tiếp nhận nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành nó.
Vệ Lăng nhìn đội ngũ lao nhanh đến, khuôn mặt cứng cỏi, ánh mắt lạnh lùng.
Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm, người gan dạ dũng cảm sẽ chiến thắng.
Thanh kiếm dài lại lần nữa bị giơ lên, nhóm người Vệ Lăng cưỡi lên những con ngựa chiến Tề Quân vừa mới dắt về, loại ngựa chiến này không có chủ nên ở trên chiến trường ai cưỡi được đều có thể chỉ huy.
Khi Vệ Lăng bọn họ xoay người lên ngựa, mấy con ngựa chiến này liền trở thành bạn đồng hành của họ, đối mặt với kẻ thù của họ.
“Lao ra ngoài.” Vệ Lăng ra lệnh.
Thay vì đứng một chỗ chờ chết thì thà lao ra ngoài, bởi vì phía sau bọn họ có đồng đội.
Mặc dù chỉ là thi thể nhưng cũng là đồng đội.
Họ không thể để nhiều con ngựa giẫm lên xác của đồng đội, nếu không cho dù giữ lại cũng không thể phân biệt được thịt nát.
“Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vượt qua sông Áp Lục, bảo vệ hòa bình tổ quốc...” Bài hát quân hội được truyền đi rất xa trên thảo nguyên trống trải, có lẽ sẽ không có người nghe được, nhưng Vệ Lăng bọn họ đã dùng bài hát cổ xưa nhiều năm để thể hiện quyết tâm và tinh thần chiến đầu của mình.
Tám người, trừ bỏ Vệ Lăng và Tề Quân vẫn còn sức chiến đấu, sáu người còn lại thật sự không còn nhiều sức nữa.
Trong số họ có người bị thương ở đùi, có người bị thương cánh tay, có người bị thương ở bụng, mới vừa lên ngựa khiến cho bọn họ mồ hôi đầy đầu, mới băng bó xong băng gạc lại bị chảy máu, có thể thấy được miệng vết thương nứt toạc.
Nhưng lúc này, không ai quan tâm về nó.
Đội ngũ kẻ thù cách nhóm người Vệ Lăng càng lúc càng gần, khi nhìn thấy chỉ có tám người bọn họ, tất cả kẻ địch đều sửng sốt.
Bọn họ khiếp sợ ồn ào hét lớn những từ mà nhóm người Vệ Lăng nghe không hiểu.
Cuối cùng, đội ngũ mới ngừng tiến lên.
Vệ Lăng bọn họ không biết những người này có ý gì, nhưng cũng biết hầu hết bọn họ đều bị thương không có sức chiến đấu, không thể đối đầu trực diện, Vệ Lăng giơ tay ngăn đội ngũ lại.
Vệ Lăng dừng lại để tìm hiểu ý tứ của kẻ địch.
“¥@%...” Có người trong đội ngũ đối phương chủ động giao tiếp với nhóm người Vệ Lăng, nhưng cơ thể Vệ Lăng này chỉ học tiếng Anh, tiếng Nga và ngôn ngữ nước láng giềng cơ bản, hắn không hiểu đối phương nói gì.
Đối phương thấy nhóm người Vệ Lăng không trả lời, suy nghĩ một chút liền dùng tiếng Anh nói: “Không hàng không giết.”
Câu này không chỉ có Vệ Lăng nghe hiểu, mà các thành viên khác đều hiểu: “Phi!”
Ngoại trừ Vệ Lăng, những thành viên khác đều hung hăng phun một ngụm nước bọt vào hướng kẻ thù.
Mẹ kiếp, kêu ai đầu hàng? Bọn họ xxx sư bộ cũng sẽ không đầu hàng.
Đối mặt với sự khinh thường của đội ngũ ít ỏi đáng thương bên Vệ Lăng, đội ngũ mới tới sôi trào, bọn họ có hơn ba trăm người, tám người này giống như con kiến vậy mà lại dám coi thường bọn họ.
“Giết bọn họ.”
“Đúng vậy, giết bọn họ, cho bọn chúng nhìn một chút lợi hại, xem ai mới là người giỏi nhất.”
“Đoàn trưởng, giết những kẻ dám phun nước bọt vào chúng ta.”
Đội ngũ mới tới tức điên ầm ĩ, chĩa trường đao vào đoàn người Vệ Lăng.
Vệ Lăng có thể nghe hiểu được một vài từ này.
Hắn lập tức hiểu ra nhóm người này và đội ngũ vừa mới bị bọn họ ngăn cản kia thuộc một quốc gia, chỉ là đất nước của đối phương quá mạnh, bất đồng lãnh thổ và ngôn ngữ, thậm chí còn thuộc về cạnh tranh quan hệ.
Khó trách nhóm người này đến sau, cũng khó trách đám người này tới rồi cũng không gấp gáp giải quyết bọn họ, cũng không cứu người.
Lúc này, bọn chúng chỉ đến để chê cười.
Chê cười đối thủ cạnh tranh.
Nếu tình hình như vậy, vậy thì có lẽ bọn họ bên này có thể lợi dụng một chút.
Trong khi Vệ Lăng trầm tư, trong đội ngũ mới tới có một người đang đánh giá Vệ Lăng, người này là đoàn trưởng của đội ngũ mới tới.
Đoàn trưởng quan sát Vệ Lăng thật kỹ, sau đó nhìn một mảnh thi thể trên mặt đất.
“Đoàn trưởng, tìm dược Andre rồi.”
Một người lính kiểm tra chiến trường lớn tiếng báo cáo với đoàn trưởng Turgenev.
Hầu hết ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn qua, Vệ Lăng và Turgenev cũng không quay đầu, bọn họ đang quan sát lẫn nhau.