Không ai biết trên thảo nguyên có bao nhiêu con sói, bởi vì thảo nguyên nước láng giềng còn rộng lớn hơn thảo nguyên của nước ta, hơn nữa nếu hai thảo nguyên của hai nước liền nhau, vậy sẽ là một mảnh thảo nguyên cuồn cuộn rộng lớn.
Bình thường đi bộ trên thảo nguyên, ngẫu nhiên có thể gặp được một hai con sói, nhưng khi vô số bầy sói tụ tập, nó sẽ lên tới hàng ngàn hàng vạn.
Đám người Tề Quân đi theo sau Vệ Lăng càng sợ hãi, bọn họ đi một hồi lâu rồi vẫn còn nhìn thấy hàng ngàn con sói cuồn cuộn liên tục chen chúc đến, thậm chí còn có sói dán sát vào ống quần họ đi qua.
Cũng may mấy người Tề Quân bọn họ đều là quân nhân, đã sớm quen với sinh tử, nên mới có thể căng da đầu đi theo sau Vệ Lăng, lúc này nội tâm bọn họ cực kỳ bình tĩnh.
Thấy nhiều sói, trái tim liền bình thường.
Tiểu Hắc không đi nhanh, bởi vì nó biết người phía sau ngoại trừ Vệ Lăng và Tề Quân vẫn còn sức, những người khác đều bị thương nặng, nếu không phải họ hỗ trợ đỡ nhau, mấy người Bạch Ái Quốc bọn họ căn bản không thể theo kịp bước chân của Tiểu Hắc.
Năm phút sau, không có con sói vào lướt qua bọn họ.
Nhưng tiếng kêu la thảm thiết phía sau truyền đến, không ai quay đầu lại nhìn, cũng không thể nào quay đầu lại.
Hai bên là kẻ thù, cứu mạng kẻ thù là không có trách nhiệm với bản thân và đội viên của mình, quan trọng hơn là không ai có thể chỉ huy bầy sói, bầy sói có thể không thương tổn bọn họ đã là may mắn rồi.
“Tiểu Hắc, đợi đã, bọn tao cần ngựa.”
Rời xa bầy sói, Vệ Lăng dừng bước chân, vết thương trên người đội viên phía sau đều do hắn băng bó, hắn biết vết thương đó nặng thế nào, không có ngựa, chỉ dựa vào bọn họ tự đi thì không thể nào ra khỏi thảo nguyên, cũng không thể nào tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.
Tiểu Hắc thông minh, nhưng thông minh cũng là động vật, nó không hiểu lời nói của Vệ Lăng.
Nhưng cũng vì nó thông minh, nhìn thấy Vệ Lăng mồ hôi đầy đầu dừng chân liền biết nguyên nhân là gì. Nó quay đầu lại, Tiểu Hắc nhìn mấy người phía sau, quay đầu nhìn thảo nguyên lờ mờ, nhẹ nhàng tru lên vài tiếng.
Sau đó, nhóm người Vệ Lăng nhìn thấy mấy con ngựa đã trốn thoát lập tức hí vang chạy về phía bọn họ.
Năm giác quan của Vệ Lăng rất nhạy, ngoại trừ tiếng ngựa chạy khắp nơi, trong bụi cỏ còn có âm thanh rất nhỏ.
Hắn biết đó là tộc đàn của Tiểu Hắc.
Quả nhiên, khi bọn họ bắt lấy mấy con ngựa đang hoảng loạn chạy, một con sói đen tuyền là vợ Tiểu Hắc xuất hiện, trên đỉnh đầu còn có một con sói phiên bản thu nhỏ, đó là anh em sinh đôi với sói con.
“Đoàn trưởng!”
Nhóm người Tề Quân là quân nhân sư đoàn xxx, tất nhiên biết nhà họ Tần nuôi sói con, nhìn thấy vợ Tiểu Hắc và sói con, bọn tức lập tức đoán được đó là cha mẹ của Đô Đô, cũng đoán được tại sao Vệ Lăng có thể để làm cho con sói bạc lớn trước mặt cứu bọn họ ra khỏi bầy sói.
“Chúng là cha mẹ của Đô Đô, chúng quen biết tôi, là sói của đất nước chúng ta.” Vệ Lăng giới thiệu ngắn gọn, sau đó nâng các đội viên lên ngựa, bọn họ chạy nhanh rời đi, bởi vì bọn họ vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Bởi vì vợ Tiểu Hắc đưa ngựa tới đủ nhiều, hai chiến sĩ đã hy sinh cũng được phân mỗi người một con ngựa.
“À húuuuuu.....”
Tiểu Hắc nhẹ nhàng đến gần cọ đùi Vệ Lăng, sau đó dẫn vợ con và tộc đàn rời đi, có chúng nó ở đó, mấy người Vệ Lăng không thể điều khiển ngựa dưới thân.
Khi Tiểu Hắc và bầy sói biến mất, mấy con ngựa chiến bị Vệ Lăng bọn họ khống chế không còn sợ hãi như vậy nữa.
Sau đó mấy người Vệ Lăng chỉ huy một hướng rồi vội chạy đi.
Mười con ngựa phi nước đại trên thảo nguyên, Vệ Lăng và Tề Quân mỗi người điều khiển hai con ngựa, thi thể chiến sĩ bị buộc chặt trên lưng ngựa, cùng bọn họ biến mất khỏi thảo nguyên.
Tối nay trăng rất lớn, cho dù không có công cụ chiếu sáng, cũng không ảnh hưởng gì tới tốc độ của Vệ Lăng bọn họ.
Một tiếng sau, ngựa chiến bắt đầu giảm tốc độ.
Lúc này, cả người và ngựa đều vô cùng mệt mỏi, không thể chạy với cường độ cao như vậy, nhưng bọn họ đã tới đích.
Đích đến cũng không phải là tòa nhà nào, mà là rất nhiều bụi cây.
Vệ Lăng và Tề Quân đỡ các chiến sĩ xuống ngựa, sau đó dùng sức vỗ mông ngựa, bọn họ định thả chúng về thảo nguyên, ngựa không bị trói, chỉ cần tìm được đàn ngựa là có thể tồn tại.
Mấy con ngựa không ngừng thở hổn hển, dùng ánh mắt to sáng ngời nhìn nhóm người Vệ Lăng, nhưng cuối cùng chúng vẫn chậm rãi rời đi.
Ngựa đi rồi, Vệ Lăng mới đi về phía một lùm cây, dùng con dao dài trong tay đẩy chỗ hổng ra.
Vạch trần ngụy trang, để lộ ra hai chiếc xe jeep.
“Lên xe đi.” Thảo nguyên thật sự quá lớn, chỉ dựa vào ngựa cũng không nhanh bằng tốc độ ô tô, cho nên bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này là thời điểm sử dụng ô tô.