Người bị thương nặng lên xe trước, Vệ Lăng và Tề Quân ngồi ở ghế lái.
Hai người bọn họ bị thương nhẹ, vừa lúc một người lái một xe.
Tiếng động cơ nổ vang, đội viên trên xe nhanh chóng lắp ráp vũ khí, tại thời đại vũ khí nóng này, không thể không chuẩn bị súng ống đạn dược, không có Turgenev những người này ở phía trước, súng có thể dùng được.
Khởi động xe không có gì bất thường, vài phút sau xe chạy trên thảo nguyên, hướng tới đích đến tiếp theo.
“À húuuuuu.....” Tiếng sói tru dài gần đó truyền đến, ngoại trừ Vệ Lăng, các chiến sĩ khác đều hoảng sợ, trong đầu nhớ rõ dáng vẻ bầy sói công kích con người, vất vả lắm mới xoa dịu nó, bây giờ lại hiện lên.
“Đừng lo lắng, đó là Tiểu Hắc.” Vệ Lăng vừa lái xe vừa an ủi đội viên trên xe.
“Nó.... Chúng vẫn chưa đi sao?” Thạch Dũng Quân khiếp sợ hỏi Vệ Lăng một câu, đồng thời vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn.
Chỉ cần Tiểu Hắc chúng nó không muốn người khác nhìn thấy tung tích thì sẽ không có nào có thể nhìn thấy bóng dáng của chúng trong bóng đêm.
Cho nên Thạch Dũng Quân bọn họ cũng không tìm thấy bầy sói của Tiểu Hắc.
“Tiểu Hắc, chúng nó vẫn luôn hộ tống chúng ta, và đưa chúng ta đến nơi an toàn.” Vệ Lăng phân biệt được con đường trên thảo nguyên không có cột mốc nào, nhận thức chính xác hướng đi, phía sau là chiếc xe jeep do Tề Quân lái, khi nghe thấy lời nói của Vệ Lăng, tất cả mọi người đều cảm thấy được an toàn.
Mặc dù sói rất đáng sợ, nhưng được sói bảo vệ mình, đó là cảm giác tràn đầy an toàn.
“Đoàn trưởng, sói cũng phân chia quốc tịch sao?” Bạch Ái Quốc không nhịn được hỏi Vệ Lăng một câu, lần này bọn họ không thể lắp ráp súng, mà còn bắt đầu tự mình băng bó lại vết thương trên người.
Vết thương do kiếm chém, nhất định phải dùng cồn để khử trùng, một số lượng lớn băng gạc dính cồn lau trên miệng vết thương, tất cả mọi người đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
Chiếc sĩ bị gãy chân dùng thanh gỗ trên gầm xe để cố định cái chân bị gãy.
Không có thời gian, bọn họ chỉ có thể tự mình xử lý vết thương ở trên xe, nhưng bởi vì đã sớm thành thói quen, hơn nữa Vệ Lăng lái xe vững vàng, nên không ảnh hưởng lớn lắm. Tất nhiên, ở trên xe không thể khâu lại miệng vết thương.
Vệ Lăng vừa phân biệt hướng đi vừa nghe đội viên hỏi chuyện.
Hắn trả lời: “Tôi không biết sói có phân quốc tịch hay không, nhưng Tiểu Hắc là phân quốc tịch, nó là sói của đất nước chúng ta và cũng yêu nước.” Hắn đoán không lâu nữa tộc đàn của Tiểu Hắc có thể trở lại núi rừng rộng lớn gần sư đoàn.
“Tiểu Hắc chúng nó thật tốt.” Mấy người Bạch Ái Quốc toét miệng cười.
Mọi người tự mình băng bó vết thương một lần nữa rồi nhảy xuống xe lấy ấm nước uống, mỗi ngày phải chiến đấu, bọn họ không chỉ khát mà bụng cũng đói rã rời. Lúc uống miếng nước trước đây đã sớm tiêu hao trong khi cưỡi ngựa.
Mọi người không chỉ lo cho chính mình, Bạch Ái Quốc hung hăng uống một ngụm nước, sau đó vừa nhét mấy cây thịt khô vào miệng nhâm nhi nuốt, vừa đưa ấm nước tới miệng Vệ Lăng.
Vệ Lăng nhắm chuẩn cơ hội liên tục uống vài ngụm, chờ đôi môi khô cạn của mình được thấm nước mới dùng miệng ngậm miếng thịt khô do Thạch Dũng Quân đưa đến, hung hăng ăn.
Mọi người đều rất đói, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, vì vậy cần phải nhanh chóng hồi phục thể lực càng sớm càng tốt.
Tình hình lúc này của một chiếc xe khác cũng giống như họ.
Hai chiếc xe đều đổ đầy xăng, dưới tốc độ cao nhất của Vệ Lăng, chiếc xe chạy băng băng không biết phương hướng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Khi thời gian vừa qua hai giờ sáng, hai chiếc xe mới ngừng lại.
Nhìn phía trước có rất nhiều ánh đèn, Vệ Lăng và các đồng đội đều có biểu cảm nghiêm túc.
“Đoàn trưởng, chúng ta đã tới chậm, làm sao bây giờ?” Tề Quân xuống xe, dẫn theo đội viên đi tới bên cạnh Vệ Lăng, lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn vào ánh đèn nơi xa.
“Không biết có phải đồng chí trong nước bố trí đầy đủ hết hay không, nếu không thể ngăn cản bọn họ, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại.” Bạch Ái Quốc nhìn phi cơ đang chuẩn bị cất cánh ở phía xa, ánh mắt mang theo lo lắng.
“Tôi cảm thấy các đồng chí trong nước chắc chắn có vấn đề, nếu không bọn họ sẽ không chạy đến đây, lập tức cất cánh, lần này thêm đầy xăng, có thể bay rất xa.” Giọng nói của Tề Quân nhẹ nhàng, nhưng cũng mang theo khẳng định.
Mà nó cũng giống như suy đoán trong lòng các thành viên khác.
Lúc này, sắc mặt mọi người rất khó coi.
Phía trước cách đó không xa là thành phố nước láng giềng, loại địa phương này bọn họ không thể nổ súng, nếu không chính là khiêu khích nước láng giềng, miễn là người nước ngoài có mặt châm ngòi ly gián quốc qua khác, đó là chiến tranh.
Chiến tranh giữa các quốc gia.
Mấy người Vệ Lăng không thể gánh trách nhiệm nặng như vậy.
“Đoàn trưởng, làm sao bây giờ?” Ánh mắt các đội viên dừng trên mặt Vệ Lăng, mọi người đều đang chờ mệnh lệnh của hắn.