Nghiêm, cúi chào, Tống thiếu tướng và các quân nhân phía sau cúi chào mấy người Vệ Lăng.
Một hàng người Vệ Lăng chỉ có Vệ Lăng và Tề Quân đi đường bình thường, những người khác đều chống gậy và hỗ trợ lẫn nhau, trên mặt mọi người đều là vẻ mệt mỏi.
Tình huống đặc biệt, bọn họ đi bộ vài ngày trở lại biên giới.
Mặc dù sắc mặt mấy người Vệ Lăng tiều tụy, nhưng ánh mắt bọn hắn lại kiên định và trong trẻo, ánh mắt nhìn đám người Tống thiếu tướng mang theo bình an.
“Các đồng chí, vất vả rồi.” Tống thiếu tướng thật sự không ngờ nhiều người trở về như vậy, không nhịn được tiến lên vài nước chào đón nhóm người Vệ Lăng.
Ông ta vừa đi, một ngọn gió thổi qua, mùi hôi thối theo cơn gió truyền tới.
Nghe thấy mùi hương quen thuộc, đầu mũi mọi người đều chua xót không thôi, bởi vì bọn họ biết Vệ Lăng và Tề Quân cõng thứ gì trên lưng, đó là đồng chí của bọn họ, là chiến hữu của mọi người.
“Hoan nghênh các đồng chí về nhà.” Tống thiếu tướng lại trang nghiêm cúi chào nhóm người Vệ Lăng một lần nữa.
Mấy người Vệ Lăng dừng chân, nhìn biên giới quen thuộc, nhìn đám người Tống thiếu tướng nghênh đón bọn họ, giơ tay lên chào lại.
Bên phía biên giới nước mình, có rất nhiều ô tô được đậu sẵn.
Ngoài ra còn có xe cứu thương.
Nhóm người Vệ Lăng vừa đến, các bác sĩ quân y lập tức tiến lên bận rộn, có người tiếp nhận chiến hữu hy sinh trên lưng Vệ Lăng và Tề Quân, có người trị liệu vết thương cho bọn họ, mọi thứ bận rộn nhưng có trật tự.
Tầm mắt Vệ Lăng xẹt qua gương mặt các đội viên, sau đó ngã xuống.
Hắn quá mệt mỏi.
Không ngủ không nghỉ dẫn các đội viên về nhà, phía trước trải qua mấy trận chiến đấu, hắn không phải được làm bằng sắt, nhìn Tống thiếu tướng, nhìn thấy quê hương quen thuộc, rốt cuộc hắn cũng có quyền ngã xuống.
Sau khi Vệ Lăng hôn mê, các đội viên khác cũng không khá hơn.
Vài giây sau Tề Quân cũng ngủ.
Các đội viên khác vốn bị thương nghiêm trọng, Vệ Lăng vừa ngất, bọn họ cũng không kiên trì được cũng hôn mê.
Mọi người đều bị thương nặng.
Có người bị gãy chân, nhưng lại kiên trì đi hết con đường, có người gãy xương, cũng có người bị thương ở bụng, dù sao không có người nào không có vết thương, thậm chí Vệ Lăng và Tề Quân cũng đầy vết thương.
Toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn.
Quần áo của bọn họ đã sớm bị máu tươi dính vào người, quân y dùng kéo cắt vải, nhìn vết thương của bọn họ, cho dù các quân y đã sớm nhìn quen vết thương trên chiến trường cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Không ai ngờ vết thương của nhóm người Vệ Lăng lại có thể nghiêm trọng như vậy.
Bọn họ không biểu lộ ra vẻ đau đớn rõ ràng, thậm chí quần áo cũng chỉnh tề, mọi người còn nghĩ vết thương của bọn họ không nặng như thế.
Có chiến sĩ còn trẻ tuổi không khống chế được nước mắt, hung hăng hít mũi.
Cũng có hộ sĩ đi theo lén lút khóc thầm.
Tống thiếu tướng cắn chặt khớp hàm, nếu ông ta không cắn chặt hàm, có thể cũng sẽ không kiềm chế được phát ra tiếng hét phẫn nộ.
“Thất thần cái gì, mau nhanh lên, cứu người quan trọng.”
Quân y bình tĩnh lại, bọn họ cầm dao phẫu thuật trong tay, đồng thời ra lệnh.
Vết thương của mấy người Vệ Lăng rất nặng, trước đó chỉ được băng bó đơn giản, mấy ngày đi bộ đã sớm làm cho miệng vết thương lần nữa nứt toạc đổ máu, nếu không quần áo trên người sẽ không cần phải dùng kéo cắt ra.
Dưới tình huống này, nhóm người Vệ Lăng còn có thể kiên trì trở về biên giới chắc chắn là dựa vào ý chí.
Đó là niềm tin được trở lại tổ quốc.
Nhưng cũng bởi vì như thế mới khiến nhiều vết thương bị nhiễm trùng, trước hết phải rửa sạch, quân y lo lắng vết thương nặng như vậy có thể có người sẽ bị cắt đi hoặc mất một bộ phận nào đó trên cơ thể.
Nhân viên y tế làm việc theo mệnh lệnh của quân y.
Tống thiếu tướng yên lặng rời khỏi lều trại tạm dựng để chữa bệnh.
Điều kiện có hạn, nhóm người Vệ Lăng cần phải tiến hành băng bó một lần, nếu không ông ta không bảo đảm có mấy người trên máy bay có thể kiên trì đến thủ đô.
“Thủ thưởng, hai chiến sĩ đã hy sinh phải làm sao bây giờ?” Có người xin chỉ thị của Tống thiếu tướng.
Nhóm người Vệ Lăng đưa hai chiến sĩ bắt đầu phân hủy trở về, mùi vị rất khó ngửi, hiện tại chỉ có thể vận chuyển thi thể trở về hoặc là hỏa táng tại chỗ, phải có có điều lệ.
Tống thiếu tướng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bỏ vào quan tài ướp lạnh.”
Ông ta không thể làm chủ cho lính của Vệ Lăng.
Hai chiến sĩ này rốt cuộc phải đưa về như thế nào còn phải hỏi ý kiến của Vệ Lăng, bởi vì bọn họ là do hắn mang về.
“Vâng, thủ trưởng.” Binh lính xin chỉ thị lùi xuống.
Tống thiếu tướng đứng chờ trước lều trại giải phẫu tạm thời, ông ta biết mình chờ đợi cũng không thể nào giúp Vệ Lăng bớt đau đớn, nhưng ông ta vẫn muốn đứng gác vì đoàn người Vệ Lăng, bởi vì chỉ có ông ta biết nhiệm vụ lần này khó khăn đến mức nào.
Vốn dĩ người phản quốc đa mưu túc trí, nếu không cũng sẽ không trốn qua biên giới.
Dưới tình hình như vậy mà nhóm người Vệ Lăng còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, giữ gìn tôn nghiêm quốc gia, lúc này Tống thiếu tướng cảm thấy không ở bên cạnh bọn họ thì ông ta không xứng đảm đương với cương vị là một nhà lãnh đạo.
Tống thiếu tướng đứng trước lều trại, đi theo sau ông ta là các chiến sĩ đứng thẳng lưng.
Đoàn người Vệ Lăng là anh hùng.
Không chỉ là anh hùng trong quân đội, mà còn là anh hùng của đất nước.