Sau vài tiếng đồng hồ, nhóm quân y trải qua băng bó cẩn thận, cuối cùng mới xử lý vết thương cho nhóm người Vệ Lăng.
Đắp chăn cho bọn họ, các nhân viên y tế cúi chào những người đang hôn mê.
Mặc dù bọn họ đã gây mê trước khi rửa sạch miệng vết thương, nhưng khi thật sự rửa sạch vết thương, nhóm người Vệ Lăng vẫn mở mắt.
Bởi vì đau đớn.
Đau đến mức bọn họ bị gây mê vẫn còn mở to mắt, thậm chí vài người còn run rẩy.
Từ lúc bắt đầu cắt lọc cho đến kết thúc, cơn run rẩy vẫn không dừng lại.
Các quân y có kiến thức rộng rãi có thể ổn định tâm tình, nhưng trên mặt các nhân viên y tế đã sớm đẫm nước mắt, khẩu trang trên mặt mọi người đều bị nước mắt thấm ướt, nhưng bọn họ vẫn cố gắng phối hợp với quân y cắt lọc và giải phẫu cho người bệnh.
“Đồng chí thủ trưởng, các chiến sĩ phải nhanh chóng di chuyển đến nơi có điều kiện chữa trị tốt hơn, vết thương của họ rất nặng, mặc dù đồng chí Vệ Lăng và một đồng chí khác không bị thương ở chỗ quan trọng, nhưng trên người không có chỗ nào lành lặn, tôi lo lắng sẽ bị nhiễm trùng.” Quân y báo cáo với Tống thiếu tướng.
Lúc đầu Tống thiếu tướng còn định chờ bọn họ tỉnh lại để hỏi một chút chuyện, nhưng nghe quân y nói vậy, ông ta lập tức ra lệnh đưa toàn bộ bọn họ lên máy bay, di chuyển đến thủ đô.
Thủ đô có bác sĩ tốt nhất, đồng thời vì sự kiện rơi máy bay cho nên chủ tịch nước cũng muốn gặp mặt bọn họ.
Một tiếng sau, máy bay bay từ biên giới tới thủ đô.
Lúc này nhóm người Vệ Lăng vẫn chưa tỉnh dậy.
Không phải Vệ Lăng không muốn tỉnh lại, mà hắn cảm thấy không có nguy hiểm gì nên muốn ngủ một giấc.
Ngủ thật ngon, khôi phục tinh lực, cơ thể cũng có thể nhanh chóng hồi phục.
Vệ Lăng muốn về nhà sớm một chút, muốn nhìn thấy vợ sớm hơn.
Vệ Lăng nằm trên giường ba ngày mới hoàn toàn tỉnh táo, sau khi tỉnh lại hắn phát hiện mình đã tới thủ đô, hắn và các chiến sĩ nằm trong bệnh viện quân khu tốt nhất, một căn phòng rộng lớn, các đội viên đều được nằm ngay ngắn trên giường.
Mấy người Bạch Ái Quốc tỉnh dậy sớm hơn Vệ Lăng một ngày.
Một ngày ngày cũng đã đủ để họ biết mình đang ở đâu, cũng nghe được rất nhiều tin tức.
Nhìn thấy Vệ Lăng tỉnh dậy, lập tức tiến hành báo cáo.
“Phương Hồng Quân và Lư Tân Vinh đâu?” Vệ Lăng nhớ rõ lời hứa của mình với chiến hữu.
“Đoàn trưởng họ ở trong quan tài ở nhà xác bệnh viện, có băng nên không bị phân hủy.” Thạch Dũng Quân nhẹ nhàng báo cáo với Vệ Lăng.
Vệ Lăng không nói gì, mà chỉ im lặng.
“Đoàn trưởng, thân nhân của Hồng Quân và Tân Vinh đều cách khá xa, cho dù chúng ta đưa hai người họ về sư đoàn, sư đoàn cũng không có điều kiện bảo quản thi thể của bọn họ, anh xem chúng ta có phải nên đưa bọn họ....” Khi nói đến hai chữ hỏa táng, Thạch Dũng Quân đột nhiên nói không ra lời.
Anh ta nhớ tới những ngày tháng cùng sinh hoạt với Phương Hồng Quân và Lư Tân Vinh trong quân doanh.
Cũng nhớ tới vô số lần mọi người kề vai chiến đấu, cuối cùng chiến hữu hy sinh.
“Đoàn trưởng, để cho Hồng Quân bọn họ yên tâm đi thôi, trở về nước, họ cũng an tâm, tôi tin bọn họ cũng không muốn dùng khuôn mặt này đối diện với cha mẹ, chắc chắn bọn họ không muốn khiến cha mẹ đau lòng.” Bạch Ái Quốc nói một câu.
Nếu anh ta hy sinh, anh ta cũng không muốn cha mẹ nhìn thấy cơ thể phân hủy của mình, bởi vì so với hủ tro cốt, thân thể này càng làm cho người khác tuyệt vọng và đau khổ.
“Đoàn trưởng...” Lúc này Tề Quân cũng tỉnh táo nghe cuộc đối thoại của các chiến hữu, anh ta đáng thương nhìn Vệ Lăng.
“Trước đây đưa thi thể hai người bọn họ về nước là vì không có điều kiện, chúng ta không thể không đưa thi thể họ về, hiện tại đã về nước, vậy hỏa táng đi, người của chúng ta đã sớm chuẩn bị xong.”
Giọng nói của Vệ Lăng nhẹ nhàng vang lên trong phòng bệnh.
“Đúng vậy.” Các đội viên đều trịnh trọng gật đầu.
Sắc mặt bọn họ không tốt, cảm xúc cũng giảm sút, bọn họ vẫn còn sống trở về, nhưng lại có hai chiến hữu hy sinh.
“Đoàn trưởng, lúc anh còn hôn mê, tham mưu trưởng Tống còn đi tìm chúng ta, chúng tôi đã báo cáo tình hình ngày hôm đó.” Thạch Dũng Quân nhớ tới chuyện đã báo cáo nên nói với Vệ Lăng.
“Đây là kỷ luật, nên làm vậy.”
Vệ Lăng không nghĩ sẽ giấu giếm họ về việc chiến đấu ngày hôm đó, hắn môn mê, Thạch Dũng Quân và mấy người khác báo cáo càng thích hợp.
“Đoàn trưởng, tham mưu trưởng bảo chúng ta hãy tĩnh dưỡng thật tốt, không cần lo lắng về chuyện bên ngoài.” Thạch Dũng Quân tiếp tục báo cáo.
“Ừ, phải tĩnh dưỡng thật tốt, tranh thủ sớm một chút trở về sư đoàn.” Trái tim Vệ Lăng đã sớm bay về chỗ vợ, nếu không phải lúc này các chiến sĩ không thể dễ dàng hoạt động, hắn đã muốn về nhà.
Đồn Kháo Sơn, Tần Thanh Man vừa về nhà nghỉ ngơi hai ngày vẫn chưa đi chọn phòng ở, Vương Thái Bình lại tới lần nữa.
Vẻ mặt vui vẻ đi tới.
Lúc này Tần Thanh Man đang cho hai con ngỗng trắng trong sân ăn, nhìn thấy Vương Thừa Bình tươi cười, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch.
“Đồng chí Tần, dọn dẹp một chút, chúng ta vào thủ đô.” Vương Thừa Bình nói mục đích chuyến đi.
“Bây giờ luôn sao?” Tần Thanh Man đoán hành trình đến thủ đô có liên quan gì tới Vệ Lăng không.
“Đúng vậy, ngay bây giờ, cháu và Sở Sở, Đô Đô đều đến thủ đô, chủ tịch muốn gặp mấy đứa, các cháu không chỉ thu hồi tổn thất cho đất nước mà còn cứu được nhiều mạng người, chủ tịch muốn đích thân gặp cháu.” Vương Thừa Bình tiến lên giải thích.
“Vâng.” Tần Thanh Man vừa nghe chủ tịch muốn gặp, mặc kệ tình hình ở thủ đô thế nào, cô cũng phải nhanh chóng đến đó.