Liên tục được Tần Thanh Man và Đỗ Hoành Nghị an ủi, cậu không còn sợ như vậy nữa, nhưng vẫn mạnh miệng nói một câu.
Nghe thấy câu nói quật cường của Sở Sở, Tần Thanh Man và Đỗ Hoành Nghị đều mỉm cười.
Hơn mười phút sau, Sở Sở và sói con thích nghi được với luồng không khí, cảm xúc dần ổn định lại, sau đó ghé vào kính cabin nhìn ra bên ngoài.
Có thể nhìn thấy những đám mây trắng như bọt sóng, cũng có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, còn có những ngọn núi bé nhỏ dưới máy bay.
Mỗi lần nhìn thấy cái gì, hai đứa nhỏ đều trợn tròn mắt.
Thật ra bọn chúng không phát ra âm thành wow wow kinh ngạc, chỉ là im lặng thưởng thức và khiếp sợ.
Cứ như vậy, cuộc hành trình không quá nhàm chán và gò bó.
Bạch Thành cách thủ đô khá xa, mặc dù bọn họ đi máy bay nhưng cũng phải mất hơn hai tiếng mới tới sân bay phía nam thủ đô.
Là sân bay quân sự.
Vừa xuống máy bay liền có nhân viên tới đón đoàn người Tần Thanh Man.
Sau khi cập bến 经过对接 mấy người Tần Thanh man lên xe chuyên dụng rời khỏi sân bay phía nam, tiến vào thủ đô.
Thủ đô thập niên 70 phồn hoa hơn thập niên 60 nhiều, dân cư đông đúc, mặc dù phát triển kém hơn đời sau, nhưng hiện tại thành phố này đã có hình dáng lúc đầu.
Có chút quy hoạch đã bắt đầu rồi.
“Chị, thủ đô đẹp quá, có rất nhiều ngôi nhà đẹp và cao.” Sở Sở ôm chặt sói con ngồi bên cạnh Tần Thanh Man, cậu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ khẽ thì thầm bên tai cô, bởi vì có người ngoài nên cậu biết kiềm chế cảm xúc phấn khích.
Tần Thanh Man thấy cậu bé có biểu hiện như vậy cực kỳ hài lòng, cô duỗi tay xoa đầu Sở Sở và sói con.
Được Tần Thanh Man xoa đầu, hai đứa nhỏ đã bình tĩnh lại.
Nhìn bên ngoài cửa sổ không còn sự vật và kiến trúc mới lạ liền không nói chuyện nữa, mà lẳng lặng thưởng thức, khắc sâu hình ảnh đẹp này vào đầu, đợi sau khi trở về sẽ khoe với các bạn trong trấn.
Người đến đón nhóm người Tần Thanh Man là người của quân đội, là chủ nhiệm tổng cục hậu cần Long Kiến An.
Anh ta vẫn luôn im lặng đánh giá chị em Tần Thanh Man ở ghế sau.
Từ trước tới nay, Long Kiến An rất hâm mộ nhan sắc xinh đẹp của hai chị em nhà này.
Lịch sự, hàm dưỡng, có khí chất, thậm chí quần áo trên người cũng sạch sẽ gọn gàng, nếu không phải anh ta biết hai người từ nông thôn tới, nếu không phải anh ta có thông tin về hai người, anh ta còn nghĩ rằng cặp chị em này là con cái của một gia đình gia giáo ở thủ đô.
Vệ Lăng cưới được cô vợ tốt, so tới nhiều trong thủ đô còn tốt hơn.
Long Kiến An biết Vệ Lăng, không chỉ biết mà còn rất quen thuộc, dù sao Vệ Lăng cũng là người thủ đô, cha mẹ anh em đều ở thủ đô, công tác cùng một nơi, anh ta không thân Vệ Lăng nhưng vẫn biết.
Lúc trước nghe nói Vệ Lăng đến biên giới anh ta còn rất kinh ngạc.
Dựa theo gia thế và cấp bậc của nhà Vệ lăng, chỉ cần hắn không yêu cầu, sẽ không có ai điều hắn đến biên giới.
Kết quả Vệ Lăng cố tình không làm theo sắp xếp, không chỉ tự mình xin được điều tới biên giới, không tới ba năm liền lập được công lớn.
Thành tích như vậy có thể thăng ba cấp.
Ở thập niên 70, nếu muốn được tăng ba cấp trong quân đội, chuyện này còn khó hơn lên trời.
Nếu vào những ngày đầu khai quốc, có thể có đãi ngộ như vậy, nhưng hiện tại rất khó, quân nhân rất nhiều, ai cũng muốn có công lao, nhưng cũng phải có cơ hội và năng lực.
Long Kiến An không ghen tị Vệ Lăng, chỉ có bội phục và kính nể.
Rốt cuộc người bình thường cũng không lập được thành tích như Vệ Lăng, nhưng năng lực còn thiếu sót, đừng nói công lao, có lẽ là đã chết ở nơi đất khách quê người chứ không phải mang thành thích lớn trở về.
Ô tô chạy cả quãng đường, cũng không phải đến xx, cũng không đến Tây Sơn mà là đến nhà khách của bộ hậu cần quân đội.
“Đồng chí Tần, đồng chí Đỗ Hoành Nghị, các người vừa đến, trước hết nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày nay chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên dẫn các người tham quan thủ đô một chút, chờ ngài chủ tịch quyết định thời gian, tôi sẽ đến tiếp đón các người.” Long Kiến An sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho mấy người Tần Thanh Man.
“Đây là tiểu Trịnh, mấy ngày nay cậu ấy sẽ phụ trách đi cùng các người, các người có yêu cầu gì có thể nói với cậu ấy, muốn đi chơi chỗ nào thì cậu ấy có thể dẫn các người đi.” Long Kiến An giới thiệu tài xế cho mấy người Tần Thanh Man.
“Được, cảm ơn đồng chí Kiến An.” Tần Thanh Man và Long Kiến An bắt tay, cô biết ngài chủ tịch rất bận, không phải bọn họ tới thủ đô liền có thể gặp mặt ngay được.
“Đồng chí Tần, đừng khách sáo, tất cả chi phí của các người ở thủ đô đều do bộ phận hậu cần chúng tôi chi trả.” Long Kiến An lấy ra một tờ giấy thông hành đưa cho Tần Thanh Man.
Bên trên tờ giấy có con dấu của tổng cục hậu cần.
Nói cách khác, lúc này mấy người Tần Thanh Man tạm thời do quân đội tiếp quản, có tờ phiếu này, có thể đi rất nhiều nơi.