Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 1019

Chương 1019 -
Chương 1019 -

“Đồng chí Kiến An, làm phiền anh rồi.” Tần Thanh Man cầm tờ giấy liền thở dài nhẹ nhõm.

Lúc này quốc gia kiểm tra thân phận rất nghiêm ngặt, ra ngoài không chỉ có giấy thông hành còn còn phải có địa phương tiếp nhận, nếu không tùy tiện ra cửa sẽ bị đưa về quê. Đây cũng là nguyên nhân nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn liền không thể tùy tiện về nhà.

Ra ngoài không có giấy thông hành và địa phương tiếp nhận, rất khó đi.

Bởi vì không thể ngồi trên phương tiện giao thông.

“Đồng chí Tần, đồng chí Đỗ Hoành Nghị, các người nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác tôi sẽ tới tìm mọi người.” Long Kiến An là chủ nhiệm tổng cục hậu cần nên rất bận rộn, không thể luôn đi cùng mấy người Tần Thanh Man, nói thêm vài câu khách sáo liền rời đi.

Người khác rời đi, còn tài xế tiểu Trịnh và xe thì ở lại.

Có xe, nhóm người Tần Thanh Man có phương tiện di chuyển ở thủ đô.

“Đồng chí tiểu Trịnh, chúng tôi muốn sắp xếp hành lý trước, làm phiền cậu chờ chúng tôi nửa tiếng.” Tần Thanh Man nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp tới giờ ăn, cô dự định dọn dẹp một chút rồi ra ngoài ăn cơm.

“Đồng chí Tần, tôi xuống đại sảnh dưới lầu chờ mọi người, các cô cứ tùy ý.” Tiểu Trịnh là một chàng trai trẻ mới hai mươi tuổi, vừa nói vừa tươi cười làm người khác có thiện cảm.

Tần Thanh Man cũng cười: “Vậy được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ xuống lầu tìm cậu.”

“Được.” Tiểu Trịnh chào mấy người Tần Thanh Man rồi xoay người xuống lầu.

“Em dâu, Sở Sở, hai người vào xem phòng đi, tôi cũng trở về sắp xếp một chút, lát nữa chúng ta gặp nhau ở đại sảnh dưới lầu.” Đỗ Hoành Nghị đi cùng chị em Tần Thanh Man tới, anh ấy ở phòng cách vách.

“Anh Đỗ, anh đi đi, chúng tôi cũng về phòng đây.” Tần Thanh Man và Đỗ Hoành Nghị quen thuộc nên không khách sáo, nói đơn giản vài câu liền về phòng mình.

Căn phòng này không lớn như phòng khách sạn ở đời sao, nhưng trong phòng có hai giường, cho dù là khăn trải giường hay mặt đất đều rất sạch sẽ.

Mặc dù nhìn đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng.

Đừng nhìn nó không bắt mắt như đời sau, nhưng Tần Thanh Man có thể yên tâm nằm ngủ trên đó, bởi vì người phục vụ ở niên đại này rất thật thà, không làm mấy trò bịp bợm, quét nhà là quét nhà, dọn dẹp là dọn dẹp.

“Sở Sở, em nóng không? Có muốn đổi quần áo mỏng hơn không?” Tần Thanh Man vừa sắp xếp đồ đạc vừa hỏi.

Kinh độ và vĩ độ của thủ đô và đồn Kháo Sơn khác nhau, nhiệt độ cũng cao hơn một chút, chỉ cần nhiệt độ không thấp như buổi tối, ban ngày chỉ cần mặc quần áo ngắn tay là được.

“Chị ơi, có chút nóng.” Sở Sở sờ mồ hôi trên đầu mình rồi trả lời Tần Thanh Man.

“Vậy thì rửa mặt, lau người, đổi quần áo khác.” Tần Thanh Man lấy quần áo mỏng trong hành lý đưa cho Sở Sở, quần áo này có thể vén tay áo lên khi nóng, lạnh thì thả xuống, mùa này mặc vừa đúng lúc.

Nói xong, cô lấy chậu nước rửa mặt do nhà khách cung cấp rồi dẫn Sở Sở đi đến cuối hành lang rửa mặt, lau cổ.

Điều kiện không tốt bằng đời sau, trong phòng không có nhà vệ sinh riêng, tắm rửa và giặt giũ đều công cộng.

Nước trong phòng, Tần Thanh Man mang từ trong nhà lên cái khăn lông lau mặt cho Sở Sở, sau đó lau cho mình rồi mới về phòng.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy trước cửa có hai ấm đầy nước.

Cô đoán là do tiểu Trịnh hoặc Đỗ Hoành Nghị nói với người phục vụ muốn nước ấm, vì vậy cô mang ấm nước vào phòng.

Đây là nước uống và sinh hoạt của họ.

Hai chị em thay quần áo, sau đó đóng cửa lại đi xuống đại sảnh dưới lầu.

Tiểu Trịnh và Đỗ Hoành Nghị đang đứng ở khu vực chờ dưới đại sảnh, hai người là quân nhân nên có chung đề tài, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng quân nhân có thói quen làm hai việc cùng một lúc, bọn họ cảm nhận được bóng người của hai chị em Tần Thanh Man liền quay đầu nhìn lại.

“Đồng chí Tần, giữa trưa, cô muốn ăn cơm ở nhà ăn hay là ra ngoài ăn?” Đỗ Hoành Nghị xin chỉ thị của Tần Thanh Man.

Lần này anh ấy vào thủ đô mang rất nhiều tiền và phiếu, chắc chắn có thể thay Vệ Lăng chăm sóc cho hai chị em Tần Thanh Man thật tốt.

“Nếu ra ngoài ăn....” Tần Thanh Man cúi đầu nhìn sói con.

Đời sau thú cưng không thể vào tiệm cơm, chứ đừng nói là ở thời đại này.

Sói con không hiểu gì ngước đầu nhìn Tần Thanh Man, đôi mắt to vừa nghi ngờ vừa phấn khích, đi vào thành phố lớn, sói con không chút sợ hãi, bên cạnh chỉ cần có Tần Thanh Man, nó liền dám tùy ý làm ầm ĩ.

Bình Luận (0)
Comment