Tần Thanh Man thấy sói con trong sọt đã ăn, cô mới nhìn sang Tiểu Trịnh: “Đồng chí Tiểu Trịnh, chén Đô Đô ăn tôi sẽ mua lại, lát nữa chúng tôi mang đi sẽ rửa sạch sẽ, lần sau sẽ dùng hai cái chén này đựng thức ăn cho Đô Đô.”
Lần này bọn họ tới vội vàng, hơn nữa mang theo rất nhiều đồ nên không mang theo chén cho sói con.
Lúc đầu Tần Thanh Man nghĩ đến Cung tiêu xã mua chén, nhưng Tiểu Trịnh đã cung cấp, vì vậy cô dứt khoát mua luôn hai cái chén này, chén mà sói con dùng không thể đưa trở về nhà ăn.
Như vậy là không tôn trọng.
“Đồng chí Tần, chén này là do chúng tôi cố ý chuẩn bị cho Đô Đô, không cần cô mua, về sau hai chén này cũng là chén chuyên dụng của Đô Đô ở thủ đô.” Tiểu Trịnh chủ động giải thích cho Tần Thanh Man, sau đó đi giúp Đỗ Hoành Nghị.
Bốn người một sói ăn cơm, một mình Đỗ Hoành Nghị rất bận rộn.
Có Tiểu Trịnh hỗ trợ, vài phút sau trên bàn Tần Thanh Man bọn họ tràn ngập đồ ăn, mỗi người có một bình sữa nóng.
Còn có hai quả trứng gà.
“Đồng chí Tần, sữa bò và trứng gà là bữa sáng còn sót lại, tôi nghĩ hai thứ này rất có dinh dưỡng nên lấy cho mỗi người một phần.” Tiểu Trịnh nhỏ giọng giải thích xuất xứ của sữa bò và trứng gà.
Thật ra Tần Thanh Man biết rõ buổi sáng nhà ăn cung cấp hai món này làm bữa sáng, chắc chắn người khác đã ăn hết, sao có thể còn đến giữa trưa.
Có thể giữ đến bữa trưa, nhất định có chuẩn bị trước.
Tần Thanh Man suy nghĩ cẩn thận, trong lòng liền thấy ấm áp, xem ra Vương Thừa Bình và tổng cục hậu cần đã nói chuyện qua, vì để chăm sóc cho cô và Sở Sở nên mới cố ý sắp xếp: “Cảm ơn.” Một câu cảm ơn đại diện cho tất cả.
Tiểu Trịnh nhếch miệng cười, sau đó mới ngồi xuống ăn cơm.
Món chính là màn thầu, màn thầu hấp kiều mạch, cho dù là ở ranh giới thủ đô, màn thầu trắng không phải muốn có là có.
Còn phải xem tình hình lương thực của cả nước như thế nào.
Mấy người Tần Thanh Man không ghét bỏ mùi vị màn thầu kiều mạch không thơm, ngược lại ăn rất ngon, những người từng nghèo khổ biết để có một hạt thóc phải vất vả thế nào, cũng biết thu hoạch lương thực khó khăn cỡ nào, cho nên bọn họ rất quý trọng.
Cho dù Sở Sở cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn không ngon bằng Tần Thanh Man nấu, nhưng cậu bé cũng ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.
Đỗ Hoành Nghị bọn họ tới sớm, lấy được rất nhiều món thịt.
Một phần thịt kho tàu, một phần thịt xào nhỏ.
Không ai lãng phí, tất cả thức ăn đều vào bụng, mấy người Tần Thanh Man ăn no, sói con cũng no, nó ghét bỏ thức ăn thừa làm dơ sọt, còn dùng đầu lưỡi liếm chén sạch sẽ mới hài lòng cuộn người đi ngủ.
Ăn uống no đủ nên ngủ trưa.
Sói con tiến vào giấc mộng đẹp, Tần Thanh Man bọn họ lại không định về phòng nghỉ ngơi mà vào thủ đô đi dạo một chút.
Không cần Tiểu Trịnh lái xe, bọn họ chậm rãi tản bộ trong phạm vi gần nhà ăn.
Cứ như vậy Tần Thanh Man không đánh thức sói con, đừng thấy sói con còn nhỏ nhưng rất tròn trịa và nặng, dẫn theo rất mệt, Đỗ Hoành Nghị dứt khoát nhận lấy cái sọt.
Đỗ Hoành Nghị thường xuyên đến nhà họ Tần, cũng quen thuộc Đô Đô cho nên nó không đến mức tấn công anh ấy.
Tần Thanh Man vừa đổi tay, sói con nằm trong sọt lập tức tỉnh dậy.
Sau khi sói con tỉnh liền giơ móng vuốt vươn đầu ra khỏi sọt nhìn, lập tức bị thủ đô xa hoa hấp dẫn.
Tần Thanh Man thấy sói con không làm ầm ĩ nên không quản, chỉ nắm tay Sở Sở.
Thủ đô và trấn Hồng Kỳ không giống nhau.
Người ở đây nhiều, xe cũng nhiều, trẻ em phải trông chừng, không thể để bị chúng bị va chạm hoặc cọ xát.
“Chị ơi, có nhiều người quá, nhiều xe quá.” Sở Sở mở to mắt tròn xoe đánh giá xung quanh.
Đường sá ở thủ đô rất rộng, so với trấn Hồng Kỳ còn rộng hơn mấy lần, trên đường có rất nhiều xe đạp không thể đếm hết, Sở Sở cảm thấy dường như mỗi người ở thủ đô đều có một chiếc xe đạp.
“Nơi này là thủ đô, là thủ đô của quốc gia chúng ta, là trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế, cho nên dân cư rất nhiều, thành phố cũng rất to, người nhiều, chúng ta nhìn thấy xe cộ cũng nhiều.” Tần Thanh Man vừa nắm tay Sở Sở vừa giải thích cho cậu bé nghe.
“Nơi này còn có ngài chủ tịch.” Sở Sở đột nhiên bổ sung một câu.
“Đúng vậy, mọi người đều rất ngưỡng mộ chủ tịch.” Tần Thanh Man cười nói.
Thủ đô thật sự quá lớn, Tần Thanh Man bọn họ đi dạo đã lâu cũng không đi quá xa, Tiểu Trịnh biết bọn họ lần đầu tiên đến thủ đô, cho nên nổi lên tâm tư “hướng dẫn viên du lịch”. Giới thiệu cho bọn họ biết con đường vừa đi qua tên là gì, xung quanh có phong cảnh gì, tòa nhà vào có kiến trúc nổi tiếng.
Đi dạo một vòng hơn hai tiếng, mấy người mới chậm rãi quay về.
Hơn hai tiếng đi dạo, hai chị em Tần Thanh Man vẫn còn có thể tiếp thu, mặc dù nhìn thời gian trôi qua đã lâu, nhưng bọn họ đi bộ, thật sự không đi được bao nhiêu.