Sói con nằm trong sọt, chờ sau khi thích nghi liền nhỏ giọng kêu Tần Thanh Man, nó muốn được ra ngoài.
Tần Thanh Man suy nghĩ một chút liền thả sói con ra.
Sói con thông minh, sẽ không chạy loạn, nó cũng biết nguy hiểm, ở trong sọt lâu như vậy, có lẽ sự kiên nhẫn của nó đã tới cực hạn, đây là đường chính, sẽ không gây cản trở người nào.
Quả nhiên thả sói con ra liền giống như suy đoán của Tần Thanh Man.
Nó đi bên cạnh Tần Thanh man, không tò mò chạy tới trung tâm đường cái, cũng không sợ người lạ, tất nhiên nó cũng không bị nhiều người, nhiều xe như vậy dọa sợ, chậm rãi đi bên cạnh Tần Thanh Man vài bước, sói con liền ngẩng đầu bước đi.
Tư thế đó nhìn thế nào cũng giống như nó đang thị sát lãnh thổ của chính mình.
“Chị ơi, Đô Đô không sợ hãi chút nào.” Sở Sở vẫn luôn để ý sói con, thấy sói con thích nghi, cậu bé liền vui vẻ cười.
“Em cũng không sợ hãi.” Tần Thanh Man nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của Sở Sở.
“Có chị ở bên cạnh nên đi đâu em cũng không sợ.” Sở Sở nói xong câu này liền chạy nhanh nhìn sói con dưới chân, sau đó hiểu tại sao sói con tới một nơi xa lạ mà không sợ hãi.
Bởi vì có niềm tin, có chỗ dựa.
Tần Thanh Man thấy Sở Sở suy nghĩ cẩn thận nên không tiếp tục giải thích.
Buổi chiều bốn giờ, đoàn người về tới nhà khách, mấy tiếng trôi qua, mọi người có chút hiểu biết về thủ đô, cũng nghe Tiểu Trịnh giới thiệu rất nhiều nơi ở thủ đô, mọi người thương lượng một chút, dự định sáng mai sẽ đi xung quanh tham quan.
Thủ đô ở thập niên bảy mươi rất gần với nguyên mẫu ở đời sau.
Đài tưởng niệm các anh hùng nhân dân, đại lễ đường nhân dân đã được xây dựng xong, lúc này viện bảo tàng quốc gia không phải một công trình nhiều bộ phận như ở đời sau, mà chỉ có hai loại, đó viện bảo tàng lịch sử Trung Quốc và viện bảo tàng cách mạng Trung Quốc, được hoàn thành vào tháng tám năm 59, mở cửa vào ngày một tháng mười cùng năm.
Tần Thanh Man bọn họ dự định ngày mai sẽ đến tham quan hai tòa viện bảo tàng này.
Đời sau cô chỉ thấy viện bảo tàng quốc gia xây dựng thêm, nhưng vẫn chưa thấy qua viện bảo tàng quốc gia đời trước, nên cực kỳ hứng thú.
Cơm chiều vẫn do Tiểu Trịnh và mấy người Tần Thanh Man cùng nhau ăn, có Tiểu Trịnh ở đây, việc ăn uống của sói con hoàn toàn không có vấn đề, sau khi ăn cơm xong, Tần Thanh Man bảo Tiểu Trịnh về sớm nghỉ ngơi.
Cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai dậy sớm.
“Đồng chí Tần, đồng chí Đỗ, tôi và các người cùng nhau ở tại nhà khách, sát phòng của mọi người, nếu có chuyện gì liền kêu tôi.” Trở về nhà khách, Tiểu Trịnh chủ động giải thích tình hình cho mấy người Tần Thanh Man.
Cấp trên ra lệnh để cậu ấy chăm sóc mấy người Tần Thanh Man, vì vậy cậu ấy cũng có một phòng ở nhà khách, trong trường hợp cần liên lạc nhưng ở xa thì ở gần sẽ thuận tiện hơn.
Tần Thanh Man nghĩ lát nữa mình không ra ngoài, cũng không có làm gì nên để cho Tiểu Trịnh trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô thích có không gian riêng tư, cô tin Tiểu Trịnh cũng có ý này.
Tiểu Trịnh về phòng, Đỗ Hoành Nghị nhìn Tần Thanh Man.
“Anh Đỗ, em đi lấy quần áo cho Sở Sở, lát nữa anh dẫn thằng bé đến phòng vệ sinh tắm nhé.” Tần Thanh Man không khách sáo dặn dò Đỗ Hoành Nghị.
Trong nhà khách sử dụng phòng vệ sinh công cộng, Sở Sở sáu tuổi rồi, cô không thể dẫn cậu đến phòng tắm nữ tắm rửa, cho nên mới phải nhờ Đỗ Hoành Nghị dẫn đi.
Nếu như không có Đỗ Hoành Nghị ở đây, Tần Thanh Man định mượn cái xô để đựng nước tắm cho Sở Sở, trời hôm nay không lạnh, lấy hai xô nước ấm là có thể tắm.
Đỗ Hoành Nghị cũng do dự muốn dẫn Sở Sở đi tắm, thấy Tần Thanh Man phân phó, anh ấy lập tức quay về phòng mình lấy quần áo, sau đó dùng chậu rửa mặt và khăn tắm, xà phòng rồi dẫn Sở Sở đi.
Tần Thanh Man tiễn Sở Sở đi, cô không vội vàng tự mình đi tắm.
Trong phòng còn cô và sói con, nếu cô cũng đi, chắc chắn sói con sẽ làm ầm ĩ, cô chờ Sở Sở tắm xong về trông nó.
Có điều Tần Thanh Man cũng không ngồi chờ không, cô dùng một ít nước ấm rửa chân cho sói con.
Buổi tối sói con sẽ lên giường ngủ, trước hết phải rửa chân cho sạch.
Rửa chân xong, Tần Thanh Man dùng khăn lau người cho sói con, không ở nhà, không có bếp lò, cô không định tắm rửa cho nó.
Sói con ăn uống no đủ, lại có Tần Thanh Man chăm sóc, nó há mồm ngáp một cái rồi ôm lấy tay Tần Thanh Man.
Nó đã ngủ trưa một được chút, trước đó ra ngoài chơi nửa ngày nên rất mệt mỏi.
Tần Thanh Man không chờ lâu, Sở Sở và Đỗ Hoành Nghị tắm rửa sạch sẽ thơm tho trở lại.
Khi cậu bé vừa trở về liền ríu rít kể cho Tần Thanh Man nghe phòng vệ sinh ở thủ đô.
Phòng vệ sinh rất lớn, bên trong có rất nhiều người tắm trong hồ nước, nhiệt độ nước cực kỳ thoải mái, so với ở nhà dùng bồn tắm còn thoải mái hơn, phòng tắm thoải mái như vậy còn có nhiều người kỳ cọ.