Lúc này nhà họ Vệ rất yên tĩnh, bên ngoài không có người, tốc độ của sói con rất nhanh, thoáng chốc đã biến khỏi tầm mắt của mọi người.
“Chị ơi.” Sở Sở lo lắng nhìn Tần Thanh Man.
Sói con luôn nghe lời, không chạy lung tung, sao đột nhiên chạy mất dạng, cậu không biết nên làm cái gì bây giờ, đuổi theo không được, đó là nhà người ta, cậu lần đầu tiên tới đây nên không quen thuộc, làm như vậy không lịch sự, không đuổi thì cậu lại sợ người khác còn sói con bị thương, hoặc sói con làm người khác bị thương.
Sói do mình nuôi mình biết, sói con không phải có tính cách tốt, nếu nó tức giận thì mấy người trưởng thành đều không phải là đối thủ của nó.
Sở Sở rất lo lắng, khi bọn họ tiến vào tiểu khu đã nhìn thấy cảnh vệ viên đeo súng, nói cách khác trong tiểu khu này đều là quân nhân và người nhà của họ, quân nhân có súng, cho dù tốc độ sói con có nhanh cũng không nhanh bằng tốc độ của đạn.
Hiện tại Sở Sở rất muốn khóc.
“Không sao đâu, Sở Sở đừng sợ, nhà cách vách là nhà của Vệ Lăng, cũng là nhà của anh rể em, anh dẫn em đến đó tìm Đô Đô.”
Hoàng Hải Quân vừa lấy đồ đạc trong xe đến, nhìn thấy sói con chạy vào nhà Vệ Lăng liền giải thích một câu: “Có lẽ Đô Đô nghe thấy mùi của Vệ Lăng, dù sao Vệ Lăng cũng sống trong ngôi nhà này nhiều năm rồi.”
Lời này là thật.
Mặc dù nhà bọn họ và nhà họ Vệ là hàng xóm, nhưng nhà bọn họ vừa mới chuyển đến chưa tới một năm, còn nhà họ Vệ đã sớm ở bên cạnh ít nhất mười năm rồi, thời gian dài như vậy, trong nhà có mùi của Vệ Lăng cũng là điều hiển nhiên.
“Chị ơi.” Nghe thấy lời nói của Hoàng Hải Quân, Sở Sở vừa ngạc nhiên vừa đáng thương nhìn Tần Thanh Man.
Cậu bé không biết kế bên là nhà của anh rể, nhưng cậu muốn đi theo Hoàng Hải Quân qua đó đưa sói con trở về, nếu đi chậm, cậu sợ sói con bị bắt nạt.
Nhà họ Hoàng đã điều tra tình hình nhà họ Tần, biết quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Vệ, chỉ là lúc mời cô tới nhà ăn cơm lại quên mất Tần Thanh Man vẫn chưa gặp mặt người nhà họ Vệ. Lúc trước Vệ Lăng và Tần Thanh Man kết hôn là ở đồn Kháo Sơn, đường xá xa xôi. Hơn nữa, kỳ nghỉ có vấn đề, cho dù là Vệ Lăng và Tần Thanh Man hay là người nhà họ Vệ ở thủ đô, hai bên đều chưa kịp gặp mặt.
Lúc này Tần Thanh Man một mình đến nhà họ Vệ thật sự không thích hợp lắm.
Tần Thanh Man cũng không có ý đến nhà Vệ Lăng ở kế bên, cô nhớ thái độ của Vệ Lăng đối với nhà họ Vệ ở thủ đô, cô cũng không muốn tự mình đi, vì thế cô nhờ Hoàng Hải Quân: “Anh Hoàng, phiền anh dẫn Sở Sở đi tìm Đô Đô.”
Thật ra cách tốt nhất là để Hoàng Hải Quân đi tìm một mình.
Nhưng Hoàng Hải Quân không thể gọi được sói con, không còn cách nào, Tần Thanh Man chỉ có thể để Sở Sở đi theo.
“Thanh Man, em yên tâm, anh sẽ dẫn Sở Sở đi, bảo đảm đưa Đô Đô trở về.” Hoàng Hải Quân biết tình hình nhà họ Tần và nhà họ Vệ, vì vậy anh ấy nắm tay Sở Sở đi về phía nhà họ Vệ.
“Cha, con đi chung với.” Một cậu bé trạc tuổi Sở Sở đột nhiên chạy về phía Hoàng Hải Quân.
Hoàng Hải Quân ở đồn Kháo Sơn đã biết sự lợi hại của sói con, nội tâm cũng lo lắng, không rảnh ngăn cản con trai mình đi theo, anh ấy liền dẫn hai đứa nhỏ đi tới cổng nhà họ Vệ, bọn họ không thể giống sói con tùy tiện chạy vào.
“Thanh Man, chúng ta vào nhà đi, cháu yên tâm, Hải Quân làm việc sẽ không phạm sai lầm.”
Ô Xuân Hoa nắm tay Tần Thanh Man đi vào bên trong.
Cứ đứng ở cửa mãi cũng không ổn, nhà họ Vệ thật sự có người muốn đi ra, người xấu hổ là Tần Thanh Man.
Vệ Lăng không ở nhà, mặc dù Tần Thanh Man là con dâu nhà họ Vệ, nhưng cũng không thích hợp đến nhà họ Vệ một mình.
Tần Thanh Man thấy Ô Xuân Hoa suy xét chu đáo, cô nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó đi theo Ô Xuân Hoa vào nhà họ Hoàng, về phần những đặc sản cô mang đến, tất nhiên có người tiếp nhận mang vào.
Phòng khách nhà họ Hoàng rất to, cho dù có nhiều người như vậy vẫn có thể chứa được.
Có nhiều người quá nhiều, nhìn có vẻ chật chội.
Ô Xuân Hoa biết cách làm bầu không khí trở nên náo nhiệt, vừa vào cửa bà ấy liền giới thiệu Tần Thanh Man cho mọi người trong nhà.
Sau khi mọi người chào hỏi xong liền ngồi trên ghế sô pha.
Bọn nhỏ không thể ngồi yên nên Ô Xuân Hoa cho bọn chúng ra ngoài chơi, trẻ con mà, rất mê chơi, ở nhà, ở trong sân, ở trong tiểu khu đều chơi được. Đây là đại viện trong quân khu, vì vậy cực kỳ an toàn.
Sau khi bọn nhỏ tản đi chơi, mấy người lớn ngồi nói chuyện phiếm với Tần Thanh Man.
Lúc đầu Hoàng Cao Minh muốn nói chuyện với Tần Thanh Man, nhưng ông ấy và cô không thân, không có Hoàng Hải Quân ở đây, ông ấy là trưởng bối nên không dám nói gì, dứt khoát nghe bạn già của mình và mấy người phụ nữ trong nhà trò chuyện với Tần Thanh Man.
Đều là người nhà họ Hoàng, nên họ rất quan tâm đến Hoàng Uyển Thanh.
Ngày hôm qua bọn họ nghe Hoàng Hải Quân nói Hoàng Uyển Thanh ở nông thôn tìm được đối tượng, mọi người vừa lo lắng vừa gấp gáp.
Không phải bọn họ xem thường người nông thôn, chủ yếu là người ở nơi đó và người thành phố khác nhau rất nhiều, đặc biệt là trình độ văn hóa.
Nếu không phải đúng lúc Uyển Thanh gặp được cuộc vận động này, nếu không phải không chịu kết hôn, dựa theo năng lực của nhà bọn họ, dù thế nào cô ấy cũng không cần phải xuống nông thôn, vậy mà đứa con được cưng chiều nhất nhà lại cố tình xuống nông thôn.